🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ kiếp…vậy mà có người tin là thật, lại còn tay không bắt súng. Nghe Cường Long báo cáo xong Tần Thiên cũng cảm thấy cạn lời. Nhưng nghĩ một lúc hắn cảm thấy việc này vẫn còn khúc mắc.

Đầu tiên nếu đây là một trò chơi khăm thì người tạo tin kia định chơi khăm ai? Cái danh xưng “Kẹo kem thỏ trắng” thật sự là một người con gái sao? Nếu đúng thế thì mục đích là gì?

Loại nghi ngờ này làm Tần Thiên thoáng chốc phải suy nghĩ.

“Đợi chút, tôi qua ngay đây.” Sau một hồi trầm mặc thì hắn chào tạm biệt đám người rồi lái xe rời đi.

Hội Kim Long – câu lạc bộ lớn nhất ở Long Giang, cũng là địa bàn của đám người Cường Long. Trời còn chưa tối nên câu lạc bộ này vẫn chưa mở cửa. Tần Thiên đi vào bằng lối cửa sau rồi đi thẳng tới tháng may trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

“Anh Thiên!”

“Chính là hai tên này!” trong một phòng lớn xa hoa lộng lẫy, Cường Long nhìn thất Tần Thiên thì kích động nói.

Tần Thiên nhìn hai tên đang quỳ trước mặt, do bị đám đàn em của Cường Long bao vây mà mặt mũi tái nhợt run rẩy. Đây cũng được gọi là sát thủ? Cũng dám tìm tới đây giết hắn?

Hắn đen mặt nói: “Sao bắt được?”

Cường Long vội vã đáp: “Hai tên này đến Long Giang, dám đi dò la tin tức về anh bị đám đàn em của em bắt được.”

“Em thấy bọn chúng có âm mưu gì đó không yên tâm. Sau khi bắt về thì tìm được hung khí trên người bọn chúng.”

“Bọn chúng cũng nhận là tới đây giết anh. Nói là được người ta trả giá rất cao.”

Tần Thiên cáu: “Tên gì?”

“Anh là Tần Thiên à?” Hai tên kia thấy thế thì nhìn lên, sớm đã bị doạ ngu.

Vội vã nói tiếp: “Tôi là Cửu Bá Đao.”

“Tôi là Thu Phong Quét Lá Rơi!”

“Lũ ngu!”

“Ai hỏi nick online chúng mày!” Tần Thiên bực mình đạp một cái

Chỉ là hắn không dùng nhiều sức, nếu không thì cũng đạp được hai tên này thành bùn rồi. Hai kẻ này ngã lăn ra đất khóc lóc xin tha.

Tần Thiên bất lực, hắn cũng biết loại người này trên người không đáng một đồng, du thủ du thực ôm mộng một đêm làm việc xấu có thể biến thành người giàu. Hắn cũng lười đi tra hỏi.

“Anh Thiên, anh thấy nên giải quyết thế nào?”

“Hay là cắt ra cho chó ăn?”

Tần Thiên nghĩ một lát rồi nói: “Cậu gọi điện cho Lôi Báo.”



Cường Long vội vã gọi điện cho Lôi Báo. Rất nhanh Lôi Báo đưa theo mấy anh em tới nơi.

Tần Thiên chỉ hai tên kia rồi nói: “Hai tên này nhìn thấy tin tức trên mạng nói muốn giết anh.”

“Cậu đưa bọn chúng đi tra khảo rõ ràng, xem lý lịch bọn chúng sao.”

“Nếu có lý lịch thì cứ theo trình tự giải quyết.”

Lôi Báo giơ tay lên mấy tên đàn lên đi lên lôi hai tên kia đi.

“Anh Thiên ý anh là có kẻ đăng tin lên mạng muốn giết anh?”

“Anh định làm gì, cứ giao cho em giải quyết đi!” Lôi Báo nói.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của đối phương Tần Thiên bật cười: “Đừng căng thẳng.”

“Tôi nghi ngờ có kẻ chơi khăm thôi.” Nói xong hắn đưa Lôi Báo xem bức hình kia.

Lôi Báo cau mày nói: “Kiểu tin tức này em có nghe nói, có rất nhiều tin là giả, cũng đã cho tra thử vài lần.”

“Máy chủ của bọn chúng ở nước ngoài, hoạt động giảo hoạt khó mà bắt được. Tin tức trôi đi thì coi như không có gì nữa, không ngờ lần này lại đắc tội vào anh.”

“Nhưng mà anh Thiên…” Lôi Báo đỏ mặt nói: “Kẻ đăng tin lần này có vẻ đặc biệt.”

“Anh nghĩ thử xem có nghĩ ra ai không?”

Tần Thiên trầm giọng: “Cậu cũng cảm thấy đây là phụ nữ, lại nghĩ ông đây mắc nợ phong lưu à?”

Lôi Báo cười bỉ ổi, lộ ra một hàm răng trắng.

Cường Long phẫn nộ: “Con đàn bà ngu ngốc, được anh Thiên để mắt là phúc!”

“Thế mà bây giờ còn dám cắn anh Thiên?”

“Thiên hạ này mỹ nhân nhiều như vậy đại ca đâu thể lo hết cho tất cả được?”

“Em nói đúng không anh Thiên?”

“Đúng vậy đại ca, dưới câu lạc bộ vừa mới có vài em xinh tươi, hay là tối nay anh ở lại đây chơi?”

“Cút hết!” Tần Thiên mắng: “Tôi vừa nói thế mấy cậu đã coi ông đây như loại cặn bã tra nam rồi!”

“Ông đây không phải loại đấy!”

“Ồ, bọn em tin mà!” Lôi Báo cùng Cường Long gật đầu. Nhưng rõ ràng biểu tình trên mặt lại là tin mới là lạ!

Tần Thiên cũng không tức giận gì vì hắn biết bây giờ có giải thích cũng vô dụng. Hắn dám chắc chắn bản thân không bao giờ gây hấn với phụ nữ con gái chứ đừng nói gì tới việc phong lưu vô tình. Bây giờ chỉ có một cách đó là phải dụ được người này lộ mặt mới có thể rõ được chân tướng.



Bây giờ cô ta đặt giới hạn thời gian là bảy ngày mà hắn dạo này cũng không bận gì, vậy thì sẽ chơi với cô tới cùng. Hơn nữa hắn cũng biết trong khoảng thời gian giới hạn này nhất định sẽ có rất nhiều sát thủ tới tìm hắn.

Mấy kẻ này đều không phải loại tốt đẹp gì, thôi coi bản thân như mồi câu mà câu hết lũ cá này ra vậy. Sau khi giao việc cho Lôi Báo thì hắn dặn thêm: “Đến giờ ăn cơm, có nhà hàng nào đông người chút không?”

“Mấy cậu đi truyền tin tôi sắp tới đó dùng bữa.”

“Mấy cậu đừng có đi theo tôi quá gần.”

Lôi Báo đáp: “Em hiểu rồi.”

“Anh Thiên làm thế là muốn giúp em à, nói không chừng lại lôi ra thêm mấy tên không biết điều nữa.”

Thế là Cường Long khua chiêng gõ trống thông báo khắp nơi anh Thiên muốn đi ăn đêm, còn cử vài đàn em đi theo bảo vệ. Chỉ là mấy tên này nhìn thì to cao nhưng lại không có sức chiến đấu.

Lôi Báo cũng đưa theo hai tên đàn em giả vờ làm thực khác ngồi không xa chỗ Tần Thiên. Tần Thiên nhàm chán ngồi ăn xiên nướng uống bia. Lúc chuẩn bị rời đi thì có một tên ngồi gần đó, nhìn như đã rất say.

Hắn đứng lên còn xiêu vẹo lảo đảo lao tới chỗ Tần Thiên, trong miệng còn hò hét: “Xin lỗi, tránh đường.”

Tần Thiên cười lạnh bởi vì hắn đã nhìn thấy tên kia từ rút một con dao ra. Hắn ngồi yên tại chỗ cầm xiên cuối cùng lên ăn. Từ xa mấy tên đàn em đã tóm lấy cánh tay tên say kia.

“Các ngươi là ai?”

“Thả tôi ra.”

Mấy tên đàn em mở vạt áo lộ ra vũ khí đen xì rồi cười nói: “Ông Lý, hôm nay lại uống nhiều thế à.”

“Đừng có lao vào quý nhân.”

“Đi mau, chúng tôi đưa ông về nhà.”

Nói xong thì xách người đưa vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa.

“Anh Thiên, hôm nay còn câu cá nữa không?” Lôi Báo cười hỏi.

“Không câu nữa, để mai đi.”

“Cậu về nghĩ xem mai đi chỗ nào đông người. Sắp xếp hợp lý rồi báo cáo lại cho tôi.”

“Vâng, anh Thiên.”

“Trở về em thẩm vấn tên này, có tin tức gì sẽ báo cáo cho anh ngay.”

Tần Thiên gật đầu, hắn cảm thấy moi tin tức từ trong miệng mấy kẻ này không được khả quan cho lắm. Việc kiểu này mặc dù được Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang bảo vệ nhưng hắn vẫn phải đề phòng an toàn cho bản thân.

Hắn cố tình khua chiêng gõ trống xuất hiện ở ngoài cũng là vì muốn bọn sát thủ chú ý tới hắn mà tránh xa Tô Tô ra. Bây giờ thời gian câu cá đã kết thúc hắn nóng lòng muốn về nhà, đúng là yêu quá hoá lo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.