Về đến nhà đèn sáng trưng.
Tô Tô vẫn chưa ngủ, cô đang mặc đồ ngủ, khoanh chân ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa hạt dưa.
"Vợ ơi, sao em vẫn chưa ngủ? Là vì anh chưa về nên em không ngủ được sao?" Tần Thiên cười hỏi.
Tô Tô xì một tiếng, sau đó nũng nịu nói: "Chồng, em hối hận rồi!"
Tần Thiên giật mình, vội vàng ngồi xuống ôm lấy cô nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đúng vậy, mẹ vẫn chưa tan làm sao? Tiểu Tước đâu?"
Tô Tô bĩu môi nói: "Anh còn nói nữa!"
"Em giới thiệu Tiểu Tước với Dương Ngọc Lan, ai biết được, bà Dương Ngọc Lan không có lương tâm này lập tức quên mất em."
"Em làm gì cũng không đúng, giống như em chỉ là kẻ dư thừa vậy."
"Bây giờ hai người đó đang ở trên lầu, không biết thắm thiết đến mức nào!"
Cô cố tình cao giọng, quay mặt về hướng cầu thang, dường như là để cho "bà Dương Ngọc Lan vô tâm" nghe thấy.
Tần Thiên không khỏi bật cười, ôm Tô Tô, nói: "Ngoan, đừng giận."
"Không phải em vẫn còn có anh sao?"
"Mặc dù mẹ em đã bỏ rơi em, nhưng chồng em sẽ không bao giờ."
Tô Tô khịt mũi nói: "Em khát, muốn ăn hoa quả!"
Tần Thiên vội vàng nói: "Có ngay!"
Hắn nhặt một quả cam to từ đĩa hoa quả trên bàn, gọt vỏ rồi dùng tay đưa từng lát cam vào miệng Tô Tô.
Lúc này, Dương Ngọc Lan từ tầng hai đi xuống, thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Ngọc Trúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793076/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.