Nhìn thấy mũi tên ngắn trên lưng Trúc Diệp Thanh, Back nhảy dựng lên, sợ hãi nói: "Đây là mũi tên của người lùn!"
"Ôi không hay rồi!"
"Các người thực sự đã chọc giận những người lùn."
"Các người mau rời khỏi đây đi, tôi không thể phục vụ các người nữa!"
"Nếu người lùn phát hiện ra, sau này tôi sẽ không thể vào rừng nữa!"
"Mau đi đi!" Ông ta vừa nói vừa mở cửa, vẻ mặt vẻ kích động muốn đuổi đám người Tần Thiên đi.
Sắc mặt Tần Thiên cực kỳ âm trầm. Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Lang Trung vội vàng kiểm tra vết thương cho Trúc Diệp Thanh. Anh ta rút ra một mũi tên ngắn ra, đặt dưới mũi, ngửi và thở phào nhẹ nhõm.
“Đó là độc chiết xuất từ thực vật, không quá độc.”
“Người anh em này chủ yếu chạy một quãng đường dài nên kiệt sức, cộng thêm độc tính phát tác, mới dẫn đến hôn mê.”
"Thiếu chủ, tôi có thể xử lý được."
Tần Thiên gật đầu, chân thành nói với Back: “Đồng đội của chúng tôi đã bị thương.”
"Chờ anh ta tỉnh lại, hỏi rõ tình hình."
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không liên lụy đến ông đâu. Nếu tình thế thực sự nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây."
"Nhân đôi thù lao, mỗi xu cũng không thiếu."
Nghe xong, Back do dự rồi chạy ra ngoài lấy vài chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng màu nâu.
“Thuốc trong này có thể giải độc.”
“Các người mau cứu anh ta đi.”
Đồng Xuyên và Thiết Tí khênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793013/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.