Trong lúc lửa đạn tạm dừng, bên dưới, giọng nói của Độc Sư lại truyền đến.
Có lẽ hắn ta đã dùng loa phóng thanh, giọng nói ngạo mạn vang vọng giữa bầu trời đêm.
"Tần Thiên, Tần Thần Vương!"
"Truyền nhân Diêm Vương Điện, chủ nhân của Thần Vương Điện!"
"Bữa ăn tao chiêu đãi mày thế nào? Ha ha ha ha!"
"Mày phá hỏng kế hoạch độc linh của tao, đắc tội với quân đội địa phương, bọn họ sẽ không tha cho chúng mày đâu."
"Nếu không muốn chết thì bây giờ hãy chặt đứt cánh tay của mình, quỳ xuống xin tha đi!"
"Giao toàn bộ tài sản của Thần Vương Điện ra, tao có thể tha mạng cho mày."
"Nếu không, lửa đạn sẽ bắn khắp nơi, mày và thuộc hạ của mày đều sẽ biến thành tro bụi!"
Sắc mặt Tần Thiên tái xanh.
Đây là lần hắn tiếp xúc ở khoảng cách gần nhất với Độc Sư, nhưng hắn chỉ có thể bất lực nhìn hắn ta gào thét dưới chân núi, không thể làm gì được.
"Anh Thiên, tôi sẽ lặng lẽ dẫn người xuống, xem có thể lách qua phía sau bọn họ hay không." Lãnh Vân nghiêm túc nói.
Tần Thiên lắc đầu.
Hắn biết rằng nhẫn thuật của Lãnh Vân rất lợi hại, có thể qua được tai mắt người bình thường. Nhưng tình huống hiện tại thì không thích hợp.
Độc Sư và lực lượng vũ trang địa phương mà hắn ta xúi giục đều rất xảo quyệt. Họ bao vây ngọn núi, để lại một khoảng trống vài trăm mét ở giữa.
Đây là sa mạc, thậm chí đến một sợi lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2792992/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.