🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Quần đảo Marat!" Mạc Thông nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như muốn giết người.

Bây giờ anh ta đã hiểu, mình bị Vương Cường và Tần Thiên lừa gạt.

Chuyện đến nước này, công ty đã rơi vào tay Tần Thiên, dù có bản lĩnh đến đâu, anh ta cũng không thể cứu vãn tình hình.

Mặc dù anh ta và Triệu Húc có năng lực rất mạnh nhưng tay của họ cũng không thể với tới quần đảo Marat. Huống hồ, Vương Cường còn được người dân bản địa bảo vệ.

Thu mua Tinh Đồ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh ta biết Triệu Húc hiện tại đang ở hội nghị gia tộc nhà họ Triệu, vô cùng đắc ý, còn đang chờ đợi tin vui của anh ta.

Thông qua Tinh Đồ kiểm soát Liễu Như Ngọc, thông qua Liễu Như hạ gục An Quốc và tỉnh Nam Giang ban đầu là dự tính của Triệu Húc.

Vấn đề là liệu anh ta có thể giữ vững vị trí thái tử Triệu Thị hay không.

Giờ thì tất cả hỏng bét rồi. Với tính tình của Triệu Húc, Mạc Thông thậm chí không dám nghĩ tới, anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào!

Tần Thiên!

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tất cả đều là do Tần Thiên dở trò.

Bởi vì anh ta biết Vương Cường sẽ không bao giờ có thể làm được việc này. Cho tám lá gan, anh ta cũng không dám tự làm chủ và giở trò như vậy. Chắc chắn là do Tần Thiên xúi giục.

Nghĩ tới đây, anh ta trút hết lửa giận lên người Tần Thiên.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, trong mắt lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Tần kia, anh đang đùa với lửa đấy!"

"Anh có biết mình sẽ chết không có chỗ chôn không?"

"Biết điều thì bây giờ hãy quỳ xuống và xin lỗi tôi, giao Tinh Đồ cho tôi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh."

Tần Thiên căn bản không có để ý tới anh ta.

Trong mắt hắn, Mạc Thông trông hung dữ nhưng thực chất chỉ là một con chó mà thôi.

Hắn nhìn Vương Cường trên màn hình, mỉm cười: “Vương tổng, chúng ta đã ký hợp đồng mua lại rồi.”

"Tất cả số tiền, không thiếu một đồng đều đã chuyển vào tài khoản của anh."

"Bây giờ anh còn muốn nói gì nữa không?"

Trong mắt Vương Cường hiện lên một tia áy náy.

Anh ta đứng dậy, cúi đầu với Liễu Như Ngọc, chân thành nói: "Thiên Hậu, thực sự xin lỗi!"

"Tôi xin lỗi về vụ bê bối của cô."

"Với tư cách là chủ của công ty mà cô đã ký hợp đồng, tôi đã không có biện pháp xử lý kịp thời sau khi sự việc này xảy ra."

“Đến mức để mọi chuyện đi xa đến mức này, khiến cô phải chịu nhiều tổn hại như vậy.”

Nói xong, anh ta cười ngượng ngùng nói: “Thật ra tôi và cô đều biết, chúng ta không cần để ý đến loại tin đồn vô cớ này.”

"Loại chuyện này trong giới có quá nhiều, dựa vào thân phận của cô, căn bản không cần đáp trả, bởi vì cây ngay không sợ chết đứng."

“Càng đáp trả càng rơi vào bẫy của những kẻ đó”.



“Thiên Hậu, tôi nói có đúng không?”

Dương Vinh vội vàng nói: "Vương tổng, đây là anh trực tiếp giúp Thiên Hậu làm rõ sự tình sao?"

"Những bức ảnh đó, anh có biết rốt cuộc là như thế nào không?"

Vương Cường cười nói: "Đương nhiên là tôi biết."

“Để ngăn chặn những người có động cơ xấu làm hại Thiên Hậu một lần nữa, tôi xin chính thức thanh minh——”

"Vương Cường tôi lấy nhân cách và tính mạng của mình ra đảm bảo rằng đó chỉ là những bữa tối vì công việc bình thường."

"Vốn dĩ Thiên Hậu không muốn đi, cô ấy chỉ đồng ý xuất hiện sau sự tha thiết yêu cầu của tôi và vì lợi ích của công ty."

"Tuy nhiên, cô ấy chỉ ra mặt chào hỏi rồi rời đi."

"Tôi nhờ người chụp những bức ảnh đó chỉ để giữ làm kỷ niệm."

"Không ngờ có người có ý đồ lợi dụng nó để tung tin đồn, công kích Thiên Hậu, ôi, tôi rất đau lòng!"

Mọi người đều rất sốc.

Cuối cùng, Liễu Như Ngọc cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ta nói trong nước mắt: "Vương tổng, cảm ơn anh."

Vương Cường cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn người bên cạnh cô đi."

Liễu Như Ngọc đương nhiên biết người bên cạnh mà anh ta nói là đang ám chỉ ai.

Cô ta liếc nhìn Tần Thiên, đỏ mặt thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Người không thể chấp nhận tất cả những điều này nhất chính là Bạch Hiểu Thiến.

Kể từ khi nhìn thấy Vương Cường xuất hiện trên màn hình, cô ta đã run lên vì tức giận. Lúc này, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Không thể nào!"

"Scandal là scandal, tẩy trắng cũng chẳng ích gì!"

"Vương Cường, anh đã nhận được lợi ích gì từ Liễu Như Ngọc mà lại nói đỡ cho cô ta như vậy!"

“Ngay cả khi đây chỉ là một bữa tối bàn công việc thì bức ảnh đó là sao?”

"Vị đạo diễn có râu đó rõ ràng đã đặt tay lên vai Liễu Như Ngọc, bọn họ rõ ràng rất thân thiết!"

"Nếu tôi nhớ không lầm thì Liễu Như Ngọc chính là nữ chính trong bộ phim truyền hình dài tập do ông ta làm đạo diễn năm đó và đoạt được giải thưởng!"

"Ngoài ra, quán quân cuộc thi ca hát mà cô ta giành được khi debut không phải thông qua các kênh chính thức! "

"Đừng tưởng tôi không biết!"

Sau khi nghe cô ta nói vậy, mọi người lại bắt đầu bàn luận.

Vương Cường thở dài nói: "Bạch Hiểu Thiến, đến bây giờ cô vẫn không tỉnh ra sao."

"Cô thực sự chưa thấy Hoàng Hà thì chưa bỏ cuộc ư."

"Tôi có thể trả lời câu hỏi về đạo diễn kia, tôi có video hoàn chỉnh về bữa tiệc tối đó."

“Thật ra khi đó đạo diễn đã uống quá nhiều và nhầm Liễu Như Ngọc là đồng nghiệp nam nên vô tình đặt tay lên vai cô ấy.”



"Đợi một chút mọi người có thể xem video."

"Về câu hỏi thứ hai của cô, sẽ có người trả lời cho cô."

“Tóm lại, tôi tin rằng công lý nằm ở lòng người.”

"Ồ, ở đây có cá, Tần tổng, Liễu Thiên Hậu, có thời gian tới chơi nhé, tôi sẽ đãi mọi người ăn cá."

Vương Cường nói rồi cúp máy.

Sau đó, một video khác xuất hiện trên màn hình. Đó chính xác là bữa tiệc tối đó.

Qua hình ảnh có thể thấy, ban đầu bên cạnh vị đạo diễn có râu đó là một đồng nghiệp nam. Có vẻ tửu lượng của đồng nghiệp nam đó không cao nên bỏ đi giữa chừng.

Liễu Như Ngọc đến tương đối muộn nên cô ta được xếp vào vị trí đó.

Đạo diễn đó uống nhiều đến mức tưởng bên cạnh vẫn là đồng nghiệp nam đó nên vô tình khoác vai.

Ở đoạn sau của video, đạo diễn có râu nhận ra mình đã nhận nhầm người nên vội vàng đứng dậy xin lỗi Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc cũng nói rằng mình không để bụng.

Cả hai người đều rất lịch sự, không những không thể bắt bẻ mà còn có thể dùng như một hình mẫu của nghi thức xã hội.

"Hóa ra là vậy!"

"Xem ra chúng ta đều hiểu lầm Thiên Hậu rồi!"

Mọi người bắt đầu hoan hô.

Trên thực tế, đoạn video này được Vương Cường giấu đi, video ban đầu nếu anh ta cố tình chỉnh sửa cắt ghép có thể gây náo động.

Ví dụ như khi cần tạo đà cho Liễu Như Ngọc, trước tiên anh ta sẽ tung ra những bức ảnh ác ý, đợi thu hút đủ sự chú ý rồi mới tung ra đoạn video hoàn chỉnh để khiến tin đồn tự bị xóa bỏ.

Trông như thể đổi trắng thay đen thực sự sẽ khiến Liễu Như Ngọc nổi tiếng.

Đây là một thủ thuật phổ biến trong ngành.

Tiếp theo, một số video khác xuất hiện trên màn hình, là những thí sinh khác đã tham gia cuộc thi hát với Liễu Như Ngọc hồi đó.

Nhiều người trong số họ bây giờ chưa hề được biết đến, nhưng khi nói về cuộc thi ngày đó, họ đều cho rằng đó là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời mình.

Đặc biệt, Liễu Như Ngọc đã chân thành giúp đỡ và quan tâm đến họ. Thậm chí có một số người cho đến nay vẫn thường xuyên được Liễu Như Ngọc giúp đỡ.

Trong mắt họ, Liễu Như Ngọc thực sự là một người có nhân cách xuất sắc và hoàn hảo.

Ở cuối video, họ đều đề cập rằng trong đội thi đấu cùng nhau hồi đó, có một người đã làm điều gì đó đặc biệt, không làm tốt công việc của mình và cố gắng hối lộ người hướng dẫn để có được một vị trí.

Người hướng dẫn là một người rất được kính trọng, đã từ chối người đó một cách rất giận dữ. Người đó xấu hổ đến mức chủ động rút lui khỏi cuộc thi.

Về phần người đó là ai thì mọi người đều không chỉ đích danh.

Nhưng bây giờ cô ta là ai thì điều đó dường như đã quá rõ ràng. Bởi vì năm đó chỉ có một người bỏ thi.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Bạch Hiểu Thiến, trong mắt ai cũng đều tràn đầy sự giễu cợt và khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.