- Ta nở một nụ cười, bởi vì ngay lúc đó đệ nhất nhân đao pháp chính là lão già kia.
- Hắn lại hỏi ta, tại sao ta không chăm chú luyện đao, ta nói trời sinh ta thuận tay trái, không thích hợp đường đao của lão già kia.
- Ngốc sư đệ sửng sốt một chút, nói với ta tương lai khi hắn trở thành đệ nhất nhân đao pháp, hắn sẽ dùng mạng để bảo vệ ta.
- Khi đó có một quy củ, không dùng tới lực lượng cảnh giới, dùng võ học thuần túy để tranh tài, vì đoạt được tên tuổi Đao Thánh cho nên mỗi ngày đều có người tới khiêu chiến lão già kia.
- Mà tuy tính khí của lão già kia không tốt, thế nhưng quả thực đao pháp rất kinh người, mỗi người tới khiêu chiến đều để lại tính mạng của mình.
- Cứ như vậy năm này qua năm khác, rốt cục đã có một ngày, lão già nghênh đón một đối thủ mạnh nhất, ngươi đoán xem là ai?
Giang Thần nghe thấy say mê, không chút suy nghĩ, bật thốt lên:
- Sư đệ của ngươi.
- Nói chuyện với người quá thông minh thực sự là vô vị quá.
Tô Tú Y cười khổ một tiếng, uống một hớp rượu, ngữ khí có chút chập trùng.
- Ngốc sư đệ luyện đao được mấy năm, xưa nay không nói câu nào với lão già kia, đến khi kết thúc động thủ cũng giống như vậy, mà lúc lão già kia chết cũng giống như vậy.
- Lão già chết ở trên tay của ngốc sư đệ, trước khi chết lại đưa bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-chien-vuong/3188183/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.