Chưởng giáo chính là chưởng giáo, các trưởng lão khác ở trước mặt Giang Thần nhắc tới Vạn thú vực đều rất là kiêng kỵ, chỉ lo Giang Thần trách tội môn phái không có cứu viện.
- Hóa ra chưởng giáo không ôm lòng tin đối với ta.
Giang Thần tùy ý nói.
Tô Tú Y nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi:
- Có trách môn phái không cứu ngươi hay không?
- Ta không thể trở về đúng lúc, không phải là lỗi của môn phái, môn phái cứu ta là ân tình, không cứu ta là đạo lý.
Giang Thần nói.
Tô Tú Y rất bất ngờ đối với những lời này, hắn ra hiệu cho Giang Thần ngồi xuống nói chuyện.
- Biết tại sao ta gọi ngươi tới không?
Tô Tú Y lại nói.
- Ta đoán là muốn truyền cho ta võ học hoặc là công pháp trấn phái của Thiên Đạo môn?
Giang Thần nói đùa.
- Không phải, không có võ học và công pháp, tới là để hỏi mà thôi.
Nói tới chỗ này, Tô Tú Y nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
- Thiên Đạo môn và Đại Hạ hoàng triều cùng tồn tại một chỗ, năm đó hoàng triều dời đô cũng là bởi vì Thiên Đạo môn.
- Hôn ước của Ninh Hạo Thiên và Phi Nguyệt công chúa chính là do Thiên Đạo môn và hoàng triều kết minh.
- Ninh Hạo Thiên là chưởng giáo do trưởng lão đoàn nội định, ngươi muốn tranh với hắn cũng không thành vấn đề. Thế nhưng ngươi đã giết chết Tam hoàng tử, ngươi làm chưởng giáo, chẳng phải sẽ lập tức khai chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-chien-vuong/3188181/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.