Khi tôi thoát khỏi cơn ốm dài thì cũng là lúc tôi trở lại với chuỗi ngày tháng ngày khủng khiếp: Học. Tôi bắt đầu đâm đầu học như điên. Ba tên điên bây giờ chỉ chăm chăm vào nhồi nhét cả đống bài tập vào đầu óc non nớt tội nghiệp của tôi.
-Bà phải học đi! Tôi không thể để mất uy tín với ba bà được!
Khánh nhíu mày thả sức cú đầu tôi khiến tôi phải nuốt hận vào trong. Lòng nhủ kết thúc kì thi này bà sẽ cho chú biết thế nào là “răng ơi chờ hàm đi với”. Vũ cũng ngồi một bên tôi cầm cuốn sách văn chỉ vào từng dòng bắt phân tích. Phân tích từng nào thì cục u trên đầu tôi lại thêm từng nấy khiến tôi nghiến răng nuốt nước mắt hận hai anh em nhà này.
-Tôi không thể ngờ được đầu bà toàn đất sét đấy! Con gái phải văn hoa chút chứ sao đầu bà rỗng toẹt chả có tí nghệ thuật văn học gì hết thế này?
Vũ vừa nói vừa lấy bút gõ trên đầu tôi côm cốp.
-Thôi đi, mấy người cũng ngừng rủa xả Linh được rồi đấy!
Huy mở cửa phòng bước vào, tôi chưa kịp mừng thì Huy đã ném xuống bàn học một chồng sách tiếng anh, mặt lạnh lùng:
-Dẹp văn sang một bên đi đã. Tiếng Anh trước đi.
Khánh và Vũ mắt sáng lên như đèn pha ô tô. Khỏi phải hỏi cũng biết ba thằng này giỏi tiếng Anh đến mức độ nào rồi. Tôi lại nhớ đến con bốn kiểm tra một tiết tiếng anh mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toi-lien-quan-gi-den-anh/1886775/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.