Tôi sau một phút ngớ người vì sững sờ trước hành động bất ngờ của Vũ, vội vàng đẩy Vũ ra:
-Ê..ê… Đừng có lợi dụng..! Tránh ra!
Vũ tựa cả người xuống người tôi như không còn sức lực. Mặt cậu ta đè xuống vai tôi, lẩm bẩm:
-Tôi… không xong rồi…
Tôi mặt trắng bệch hốt hoảng kêu lên:
-Ông bị sao? Hả?
Không lẽ… Vũ bị ốm rồi???
-Tôi..-Vũ thiều thào –Tôi đói quá….
.
.
.
-Biến.
Tôi lạnh lùng phun ra một chữ rồi giơ cẳng đá hắn một phát không thương tiếc.
-Đồ phũ phàng! Bà có cần sắt đá đến thế không hả???-Vũ xoa đầu lêu lên.
-Bà chưa tống mày ra khỏi nhà là may lắm rồi! Bà còn tưởng mày sắp chết đến nơi rồi chứ!!!-Tôi quát lên, tay nắn bóp chỗ vai của mình, nơi cằm của hắn đè lên. Hắn làm tôi hết hồn. Tôi bực bội leo lên giường đắp chăn ngủ.
Nhưng ngủ cũng chẳng yên khi có cảm giác nhồn nhột cứ chĩa phía sau lưng. Tôi quay ra phía sau nghiến răng nhìn thằng mĩ thụ, ủa quên, mĩ nam đang giương vẻ mặt hiền lành thánh thiện nhìn tôi, cùng cặp chân xếp lại ngồi chiễm chệ không chịu về.
-Ông không về còn ngồi đó làm cái gì???
Tôi thô bạo ném cái gối xuống, cái gối dưới nội công thâm hậu của tôi a lô xô đập vào chính diện mặt hắn. Hắn từ từ cầm cái gối gỡ xuống, miệng giật giật nhìn tôi:
-Tôi chỉ muốn lo cho bà chút thôi mà. Bà cứ yên tâm ngủ đi, tôi sẽ ngồi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-toi-lien-quan-gi-den-anh/1886774/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.