-Tại sao anh lại đến đây? Nơi này có gì à?-Tô Mị nhìn Sầm Kỷ Dương hỏi
-Không biết. Ở đây, hình như có gì đó đang đợi tôi đến tìm.
-Trước nay không thấy anh như thế.
-Tô Mị, cô cam lòng sao?
Tô Mị thoáng nhìn qua Sầm Kỷ Dương, ánh mắt chuyển sang một màu ảm đạm của sắc trời vào thu, cười: “Không cam lòng thì phải làm gì đây?”
-Ai bảo tôi không phải là thánh nữ thật sự. Dù thánh nữ thật sự có tồn tại hay không, nữ vương cũng sẽ bắt chúng ta kết hôn thôi. Anh hiểu mà.
-Tôi không cam lòng, càng không để bà ta khống chế tôi. Cô nên biết, dù thế nào hôn lễ này sẽ không xảy ra. Cô hãy quay về đi.
-Anh không thể. Hôn lễ đã công bố đến mọi người, anh không thể...
Tô Mị nói còn chưa dứt câu Sầm Kỷ Dương đã lạnh lùng đi mất.
.
Y Anh thường ngày đều làm bánh bán cho mọi người, ma cà rồng rất thích những thứ màu đỏ, nên cô thường làm những loại bánh màu đỏ để bán.
Vốn từ nhỏ cô đã tự lực nuôi sống bản thân nên cũng không gây khó dễ cho cô, mỗi ngày cứ như vậy diễn ra, đa số đều là những bà mẹ mua cho con của họ ăn.
-Chị ơi bán em một cái bánh.
Y Anh mỉm cười xoa đầu cô bé đang xòe bàn tay mũm mĩm đến trước mặt cô, tay kia đưa ra một tờ tiền.
Mọi thứ ở đây giống hệt với cuộc sống của con người, không khác lạ gì cả, ngoại trừ họ là ma cà rồng cả thôi.
-Của em.
Cô đưa bịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/770754/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.