Sầm Kỷ Dương đột ngột ôm Y Anh làm cô không biết phản ứng làm sao, chỉ là bây giờ cái ôm của anh làm cô thấy rất ấm áp, an toàn vô cùng.
-Nếu tôi không ra tay có phải cô đứng yên chịu đựng như vậy luôn đúng không?
Y Anh nghe anh trách móc không trả lời chỉ thầm lắc đầu phe phẩy.
-Đi, trư đầu ngốc đúng là không thể thông minh ra được.
Anh đẩy cô ra nắm lấy tay cô lôi đi.
-Anh, anh đưa tôi đi đâu?
-Đang giờ luyện tập, đi mua nước không được sao?
Hả? Anh biết đang giờ tự tập không phải năm phút giải lao thì làm sao đi mua nước được. Rõ ràng anh vô lí.
Lúc anh lôi cô ra khỏi phòng tập thời gian đồng thời bắt đầu di chuyển, những người ném bóng cô lúc nãy đều kinh ngạc quay qua lại khi trong chớp mắt đã không thấy Y Anh đâu.
-Cậu ta đâu rồi?
-Sao biến mất mất rồi?
Vân Du nhíu chặt mày khi Y Anh đột ngột không thấy đâu nữa, lúc này mới nhìn khắp phòng tập.
Vân Du nhìn Đình Thâm đang đứng ở góc phòng tập mới phát hiện người biến mất không chỉ có Y Anh mà còn có Sầm Kỷ Dương.
Đình Thâm biết rõ người giở trò là Sầm Kỷ Dương.
Ánh mắt anh lạnh lùng đi khi thấy Vân Du đi đến gần mình, anh hiểu rõ con người cô ta, cô ta là con người nhưng đôi khi độc ác thủ đoạn còn hơn cả ma cà rồng.
-Có phải Sầm Kỷ Dương cũng như anh?
-Đừng bao giờ đặt câu hỏi với tôi, tôi rất ghét phải trả lời.
-Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/770733/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.