Ra về, Y Anh phải ở lại cùng Sầm Kỷ Dương chịu phạt, cô cầm chổi đứng thẫn thờ phía sau trường. Nếu lúc nãy không phải cô văn kể chuyện về Huyết Anh Thạch cô cũng không biết những chuyện kì lạ như vậy.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Kỷ Dương, tấm lưng anh thật rộng lớn ánh chiều tà rọi lên làm bóng anh trải dài trên mặt đất, cả người như rơi vào hào quang đẹp mê người.
Một người như anh vì sao lại là quỷ dữ giống như những người kia được. Cô không tin.
Sầm Kỷ Dương quay qua, cô liền cúi đầu giả vờ quét.
-Chỗ đó chỉ toàn là cát cô quét cái gì, mau lại đây.
Cô ờ một tiếng cầm chổi đi đến cạnh anh đứng quét.
-Cô sợ tôi không?
Đang quét thì anh đột nhiên hỏi làm cô không kịp phản ứng chỉ nhìn anh đăm đăm.
-Có phải cô sợ khi tôi nhớ lại sẽ biến thành quỷ dữ như những kẻ kia không?
-Không, anh sẽ không. Sầm Kỷ Dương, anh phải bảo vệ tôi đến khi tìm được ba mẹ, phải đợi tôi đỗ vào trường Đại Học Bách Khoa, còn phải đợi tôi làm anh không trở thành quỷ dữ lúc đó anh mới được nhớ lại.
Anh bị thái độ kiên quyết của cô làm sững sờ sau đó khẽ bật cười.
-Nghe hay thật đó, lúc trước tôi không biết như thế nào nhưng hiện tại...
Anh đang nói thì dừng lại đột nhiên buông chổi vươn hai tay kéo cô ôm vào lòng làm cô ngạc nhiên đến chổi cũng làm rơi xuống đất.
-Cô là người tôi muốn bảo vệ và tin tưởng nhất, Y Anh.
Y Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tuong-hoc-duong/770713/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.