“Thế nhân đều nói Thiên Hồ Tộc lẳng lơ hư hỏng, lả lơi ong bướm, nhưng Bạch Mị Nhi này không phải như thế.”
“Tuy Quân công tử rất tốt, nhưng trước sau vẫn là kẻ địch của Ngạo Thiên ca ca, Bạch Mị Nhi ta tuyệt đối sẽ không phản bội Ngạo Thiên ca ca.” Bạch Mị Nhi khẳng định trong lòng.
Tuy rằng lần này Long Ngạo Thiên làm nàng thương tâm, nhưng Bạch Mị Nhi vẫn nguyện ý cho Long Ngạo Thiên một cơ hội, chỉ cần hắn còn để ý đến mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Mị Nhi quyết định kể lại chuyện mình gặp được Quân Tiêu Dao cho Long Ngạo Thiên biết.
Cũng coi như thẳng thắn thành khẩn với Long Ngạo Thiên, nhưng không biết Long Ngạo Thiên sẽ đối đãi chuyện này như thế nào.
Ván cờ của Quân Tiêu Dao đã được bày ra bước đầu, kế tiếp phải xem biểu hiện của Long Ngạo Thiên.
Quân Tiêu Dao cũng tin chắc Long Ngạo Thiên sẽ không làm hắn thất vọng.
Dù sao Quân Tiêu Dao cũng có chút hiểu biết đối với loại vai chính thiên mệnh này. Quân Tiêu Dao có thể dự đoán đại khái được tính cách, cách làm người, hành vi và thủ đoạn của hắn ta.
Nếu Quân Tiêu Dao đoán không sai, không bao lâu sau, Bạch Mị Nhi sẽ khóc lóc tới tìm hắn.
Đến lúc đó, Quân Tiêu Dao có đủ cách để đùa bỡn Long Ngạo Thiên trong lòng bàn tay.
Bên kia, qua chừng sáu bảy ngày, Bạch Mị Nhi mới cảm ứng được khí tức của Long Ngạo Thiên. Trong mắt Bạch Mị Nhi cũng lộ ra chút nhớ nhung.
Tuy trước đó hành vi của Long Ngạo Thiên thực quá đáng, nhưng dù sao Long Ngạo Thiên cũng là người mà Bạch Mị Nhi thích nhất, nàng cũng bằng lòng cho Long Ngạo Thiên thêm một cơ hội.
Còn về Quân Tiêu Dao, hắn thật sự rất ưu tú, sẽ là tình nhân trong mộng hoàn mỹ của tất cả nữ nhân, nhưng Bạch Mị Nhi không có khả năng vì Quân Tiêu Dao cứu nàng một lần mà đi thích Quân Tiêu Dao.
Ở cách chỗ Bạch Mị Nhi trăm dặm là một mảnh sát trận bao la, các loại trận văn cổ xưa trải rộng.
Hiển nhiên, đây là một di tích Sát trận tàn khuyết.
Mà ở trước di tích sát trận này, Long Ngạo Thiên đang đứng sừng sững ở giữa không trung. Hắn cau mày, đang suy tư cân nhắc về khí tức huyết mạch Long tộc trong di tích sát trận này.
“Rốt cuộc là người phương nào bị nhốt trong đó, đây là cơ duyên của ta sao?” Long Ngạo Thiên đang cân nhắc trong lòng.
Thân là vai chính thiên mệnh, Long Ngạo Thiên có nhiều cơ duyên đến khó có thể tưởng tượng. Tùy tiện xài một viên nguyên thạch, để mua một thanh đại đao rách nát trên quầy hàng cũng là Long Hồn Đao trong truyền thuyết.
Sau khi đi vào thế giới Tiên Cổ, số lượng cơ duyên Long Ngạo Thiên gặp được còn nhiều đếm không xuể.
Dựa vào những cơ duyên đó, tu vi của Long Ngạo Thiên mới tăng vọt đến Chân Thần Cảnh hậu kỳ như bây giờ.
Hắn cũng cực kỳ vừa lòng vì điều này, nhưng Long Ngạo Thiên cũng không ngốc, có nắm chắc lấy được những cơ duyên đó thì hắn mới ra tay.
Nếu không tự tin, Long Ngạo Thiên tình nguyện lưu để về sau lại tìm kiếm.
Mà tuy sát trận tàn khuyết, nhưng vẫn cực kỳ hung hiểm, cho dù là Long Ngạo Thiên, không cẩn thận một chút cũng có khả năng bị thương nặng.
Cũng bởi vậy, Long Ngạo Thiên mới không có tùy tiện hành sự, mà đang tự hỏi được và mất.
“Ngạo Thiên ca ca...” Phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại quyến rũ của Bạch Mị Nhi.
Long Ngạo Thiên nghe giọng nói này thì khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, không ai có thể sánh bằng mị lực của hắn. Mặc dù Bạch Mị Nhi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thần phục trước hắn.
Long Ngạo Thiên vẫn rất có tự tin trong chuyện chinh phục nữ nhân.
“Mị Nhi, cuối cùng nàng đã trở lại, ta vẫn luôn nhớ thương nàng đây.” Khóe miệng Long Ngạo Thiên mang theo ý cười, lộ ra một dáng vẻ thân thiết nhớ nhung.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy thái độ của Long Ngạo Thiên như vậy, Bạch Mị Nhi cũng không có cảm giác tim đập thình thịch như trước đó.
Có lẽ là trong lòng còn có oán khí, đang trách Long Ngạo Thiên không đi tìm nàng. Cũng có khả năng là, lực hấp dẫn của Long Ngạo Thiên đối với nàng không còn mạnh như trước đó.
Dù sao trước kia Bạch Mị Nhi luôn cho rằng, Long Ngạo Thiên là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
Nhưng hiện tại, nàng gặp được càng hoàn mỹ. Bất tri bất giác, tầm mắt của nàng đã bị Quân Tiêu Dao nâng cao tới đỉnh điểm.
So ra thì mị lực của Long Ngạo Thiên cũng giảm xuống một ít.
Trong giọng nói của Bạch Mị Nhi mang theo một chút oán giận: “Ngạo Thiên ca ca ngoài miệng nói nhớ thương nô gia, nhưng mấy ngày nay cũng không tới tìm nô gia.”
Lời Bạch Mị Nhi nói làm trên mặt Long Ngạo Thiên lộ ra một tia xấu hổ. Hắn vội vàng tìm kiếm cơ duyên của mình, có rảnh đâu mà đi tìm Bạch Mị Nhi.
“Giờ cũng đâu có gì?” Long Ngạo Thiên hơi ngượng ngùng mà nói.
“Đúng rồi, cho nên nô gia rơi vào mê trận, Ngạo Thiên ca ca cũng không quan tâm chút nào.” Bạch Mị Nhi oán trách mà nói.
“Cái gì, nàng từng rơi vào mê trận?” Long Ngạo Thiên mặt lộ một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, nếu không có người trượng nghĩa ra tay cứu giúp, có lẽ Ngạo Thiên ca ca không còn được nhìn thấy nô gia nữa rồi.” Bạch Mị Nhi nói.
“Ai cứu ngươi?” Long Ngạo Thiên nghe vậy thì hơi nhăn mày lại.
Tuy hiện tại hắn và Bạch Mị Nhi chưa có quan hệ thực chất gì, nhưng trong lòng Long Ngạo Thiên đã coi Bạch Mị Nhi thành một trong những thành viên hậu cung của mình.
Tuy không phải chính cung, nhưng cũng là thiếp thất. Nếu là nam nhân khác cứu Bạch Mị Nhi, trong lòng Long Ngạo Thiên sẽ sinh ra vướng mắc.
“Ngạo Thiên ca ca nhất định không ngờ là ai, là Thần Tử Quân Gia.” Bạch Mị Nhi trả lời thẳng thắn.
Lúc này ánh mắt Long Ngạo Thiên trở nên thật xa lạ và dọa người. Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Là Quân công tử cứu nô gia ra từ mê trận.”
“Hắn có làm gì nàng không, hoặc là có ý đồ gì với nàng?” Long Ngạo Thiên cau mày chất vấn.
Nếu Quân Tiêu Dao làm gì Bạch Mị Nhi, Long Ngạo Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]