Cả Bạch Vọng thành trong giây phút này đều yên tĩnh một các lạ thường.
Bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Sau khi phản ứng lại thì Hắc Dực Ma Báo đã bị diệt sát rồi.
Người này là tùy tùng của Thánh tử Đọa Vũ, thực lực cực mạnh, lợi hại hơn nhiều so với Khuyết Thiên kia.
Nhưng vẫn như cũ bị Quân Tiêu Dao một chiêu miểu sát!
“Nhanh chạy!”
Trong lòng nam tử Độc Giác tộc và Xà Cơ đều tràn đầy hoảng sợ.
Hôm nay bọn họ đá phải thiết bản rồi.
Thần sắc Quân Tiêu Dao lạnh lùng, Tự Do Chi Dực sau lưng mở ra.
Hắn bước một chân về phía trước, hai cánh chấn động, trực tiếp đến trước mặt của nam tử Độc Giác tộc.
Nam tử Độc Giác tộc hét lên một tiếng, độc giác trên đầu lưu chuyển huyết mang.
Quân Tiêu Dao nhanh chóng xuất ra một chưởng, đập mạnh vào chiếc sừng kia.
Rắc một tiếng, cả độc giác lẫn đầu của nam tử Độc Giác tộc cùng nổ thành bột mịn.
Quân Tiêu Dao thuận thế xuất tay, một tay bóp chặt cổ của Xà Cơ.
“Công… công tử, tha cho thiếp, thiếp nguyện ý hàng phục…” Xà cơ cảm thấy cổ của bản thân sắp bị bóp gẫy rồi, mở miệng xin tha mạng.
Dựa vào tư sắc của nàng ta ở Táng Thổ có thể nói là hiếm thấy, thân hình nóng bỏng như rắn nước kia có thể làm cho nam nhân điên cuồng.
Nhưng ở trong ánh mắt của Quân Tiêu Dao lại chỉ có sự bình tĩnh không chút gợn sóng nào.
Khi cổ của Xà Cơ sắp bị bẻ gẫy, Quân Tiêu Dao thả lỏng tay.
Xà Cơ ho khan, đồng thời có chút vui mừng, cho rằng Quân Tiêu Dao vẫn là bị sắc đẹp của nàng ta đánh động rồi.
Nhưng lời tiếp theo của hắn lại khiến nàng ta hoảng sợ đến ngẩn người.
“Cho ngươi thời hạn ba ngày, đi tìm Thánh tử Đọa Vũ, bảo hắn đến quỳ trước mặt ta, khoanh tay chịu chết!”
Lời của Quân Tiêu Dao hạ xuống, nhấc tay lên, pháp lực hùng dũng ngưng kết thành ấn, trực tiếp bắn thẳng vào trong cơ thể của Xà Cơ.
Trong vòng ba ngày nếu như không đem Thánh tử Đọa Vũ đến, nàng ta nhất định sẽ chết.
Nhưng điều khiến Xà Cơ hoảng sợ không phải là thứ này, mà là Quân Tiêu Dao lại dám chủ động khiêu chiến với Thánh tử Đọa Vũ.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng ta, Quân Tiêu Dao giết vài tùy tùng xong, hắn nên ẩn giấu bản thân mình, sau đó rời khỏi Âm Minh Vực mới đúng.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại nói muốn Thánh tử Đọa Vũ khoanh tay chịu chết.
Phải là một người điên cuồng đến mức nào mới dám nói ra lời như thế?
“Còn không mau cút!” Quân Tiêu Dao nhấc chân đạp một cái.
Xà Cơ kêu thảm một tiếng, bị chấn bay.
Sắc mặt của nàng ta trắng như giấy, không dám lưu lại, nhanh chóng rời khỏi.
Mà lúc này tất cả sinh linh Táng Thổ của Bạch Vọng thành đều câm lặng.
Quân Tiêu Dao tiện tay diệt sát đám sinh linh Hắc Dực Ma Báo còn không tính là đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là Quân Tiêu Dao lại dám chống đối Thánh tử Đọa Vũ, dám chống đối Đọa Vũ tộc.
Thế này cũng quá trâu bò rồi!
Đọa Vũ tộc có địa vị gì ở Âm Minh vực thì tất nhiên cũng không cần nhiều lời.
Đó chính là thổ hoàng đế của Âm Minh vực.
Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc chính là vực chủ, người thống trị cao cao tại thượng của Âm Minh vực.
Có thể nói, gần như không có bất cứ thế lực Âm Minh vực nào dám trêu chọc Đọa Vũ tộc.
Nhưng Quân Tiêu Dao cố tình làm như vậy.
Hơn nữa hắn không phải một thế lực, chỉ là một người đơn độc mà thôi.
Thậm chí, hắn còn không phải sinh linh của Táng thổ, mà là một khách ngoại lai.
Thái độ này của Quân Tiêu Dao khiến sinh linh Táng thổ cảm thấy hắn giống như là một con kiến, đi đến lãnh địa của cự long, sau đó bảo cự long tới nhận lấy cái chết.
Quả thật quá không thể tưởng tượng.
“Nhân tộc ngoại lai này không phải hỏng đầu óc thì chính là có tự tin cực lớn.”
“Tự tin, hắn có thể tự tin cái gì, cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ trên Tiên Vực thì đã thế nào, cũng không khác gì Đọa Vũ tộc, nhưng hiện tại hắn đang ở địa bàn của Đọa Vũ tộc.”
Các sinh linh Táng thổ chung quanh Bạch Vọng thành đều đang kịch liệt nghị luận.
Nhưng điều công nhận đáng duy nhất chính là… Quân Tiêu Dao tuyệt đối là thiên kiêu đỉnh cấp của ngoại giới nên mới có thể tiến đến Táng thổ.
Ngay cả chuyện Quân Tiêu Dao mạnh đến mức nào mà mọi người cũng không rõ ràng lắm.
“Ngươi nói hắn có thể sánh bằng Đọa Vũ Thánh Tử không?”
“Không rõ ràng lắm, nhưng ít ra hẳn có thể chống lại Đọa Vũ Thánh Tử.”
Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua chung quanh, những sinh linh Táng thổ đụng phải ánh mắt hắn thì đều theo bản năng mà tránh né.
Trong bất tri bất giác, hình như Quân Tiêu Dao đã bắt đầu tạo dựng uy vọng cho chính mình.
“Hay là sau khi ta vô địch ở thế hệ trẻ trên Hoang Thiên Tiên Vực thì cũng sẽ quét ngang Táng thổ, vậy không khỏi quá không thú vị.” Quân Tiêu Dao bỗng nghĩ đến.
Hiện tại hắn không quá thích cảm giác vô địch.
Vô địch thật tịch mịch.
Hắn yêu cầu một ít đối thủ chân chính để tạo nên hứng thú cho mình.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao đi vào Táng thổ, trừ trợ giúp Khương Đạo Hư tìm Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo ra thì còn có một nguyên nhân khác.
Là muốn xem thử thực lực của thiên kiêu Táng thổ một chút.
Hiện tại xem ra, vẫn làm hắn có chút thất vọng.
Trừ cảnh giới cao hơn thiên kiêu Tiên Vực một chút thì thật ra cũng không gì khác nhau.
“Đọa Vũ Thánh Tử, hy vọng ngươi có thể mang đến cho ta một chút lạc thú đi.” Quân Tiêu Dao cười cười.
“Bộ chỉ có mình ngươi thích thôi sao.” Thương Nguyệt cười khổ một tiếng, trong mắt cũng khó tránh khỏi kích động một tia sáng kỳ dị.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tuyết không ngại chia sẻ với ngươi, nếu không hai tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ công tử?” Thương Tuyết nói ra một câu kinh người.
“Ai, điều này không phải vấn đề của chúng ta, mà là căn bản không có khả năng.” Thương Nguyệt sờ sờ đầu Thương Tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]