Hễ mỗi lần tiếng ngáy của lão nhân nọ vang lên là mọi người lại chaumày, chỉ có bốn người Lãnh Phong, Tư Mã Trường Hồng, Lâu Tử Vân và lãonhân mặt đen đầu chít khăn trắng là ngoại lệ.
Tiếng ngáy tiếp tục to hơn, như trời long đất lở, vạn mã phi đằng.
Mấy người như Vô Nhận Đao Hoắc Kỳ và mẹ con Triều Thiên Tiêm đã phải dùng tay ôm ngực, đôi mày nhíu chặt, ra vẻ vô cùng đau đớn.
Nhạc Quần kinh hãi, bèn với truyền âm nhập mật nói :
- Đó là môn võ học gì vậy? Lại có thể dùng tiếng ngáy làm tổn thương nội phủ kẻ khác ư?
Lãnh Tình Như cũng có vẻ lo lắng :
- Tiểu muội cũng không rõ, nếu cao hơn chút nữa e rằng Tư Mã sư thúc cũng...
Ngay lúc ấy tiếng ngáy lại cao hơn nữa. Trong rừng lá bắt đầu rơi lả tả, nhóm thủ lĩnh các bang phái cùng Triều Thiên Tiêm miệng rỉ máu tươi,nhắm mắt gắng gượng chịu đựng.
Nhạc Quần nóng lòng nói :
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả thật khó thể lường được. Sư muội, ta động thủ thế nào?
- Hãy nán thêm lát nữa đi!
Lão nhân nọ quay đầu lại, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng, khiến người khócó thể lường được. Chỉ nghe vài tiếng lộp bộp, những người kém bản lĩnhhơn đã ngã xuống cạnh bàn ngất xỉu.
Tiếng ngáy vụt im bặt, mấy vị nữ lưu cạnh Mai Nghinh Xuân cùng thở phào. Tư Mã Trường Hồng vội đưa mắt làm hiệu, ra ý bảo họ xuống núi, song đều là cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/2777990/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.