Thiếu nữ nọ cứ đi loanh quanh không ngừng, dường như mãi đắn đo nên cứuNhạc Quần hay chăng. Tất nhiên nàng ngỡ Nhạc Quần là Vô Tâm và Hắc LiênHoa là Mai Nghinh Xuân.
Những lời lẩm bẩm của thiếu nữ thảy đều bị Hắc Liên Hoa nghe cả, nàngcảm thấy hơi hối hận về việc đã đưa Nhạc Quần đến đây, nên lòng bừng dậy sát cơ.
Đột nhiên, thiếu nữ nọ như đã quyết định, lớn tiếng gọi :
- Bay đâu!
Lập tức một tiểu tỳ mặc khinh trang lách vào, cung kính nói :
- Cô nương có điều chi dạy bảo?
Thiếu nữ nghiêm giọng :
- Hãy bồng người đàn bà này lên xe!
Hắc Liên Hoa thầm buông tiếng hừ bực tức, bụng nghĩ: “Có lẽ y thị đã cho mình là đàn bà thật rồi!”
Tiểu tỳ nọ bồng lấy Hắc Liên Hoa đi xuống lầu, băng qua vườn hoa, đi về phía cửa hậu viên, nơi ấy đang có một cỗ xe lớn.
Hắc Liên Hoa nhủ thầm: “Thiếu nữ kia bảo tiểu tỳ bồng mình lên xe, bảnthân y thị phải chăng cũng bồng Nhạc Quần lên xe? Nếu như y thị chỉ đưamỗi mình ta đi mà giữ Nhạc Quần lại, chứng tỏ y thị đã có tư tâm, taphải lấy mạng y thị...”
Tiểu tỳ mở cửa xe, đặt Hắc Liên Hoa vào trong, tiện tay khép lại và chốt khóa ở bên ngoài.
Hắc Liên Hoa giật mình kinh hãi, nghe ra tiếng đóng cửa xe là thépnguyên chất, vội vàng ngồi bật dậy, đưa tay sờ vào thùng xe. Nàng lậptức rụng rời, thì ra toàn bộ thùng xe đều là thép dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/2777968/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.