Nhạc Quần bồng Phụng Hoàng công chúa quay người đi vào nhà, chỉ thấy VôTâm đang nằm dưới đất, đôi mắt trợn trừng hết cỡ, chàng liền giải huyệtcho y.
Vô Tâm đứng bật dậy, trỏ và Phụng Hoàng công chúa hằn học nói :
- Tổ mẹ ngươi, lão tử đã hộ pháp cho ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, thật không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân...
Phụng Hoàng công chúa ngoảnh mặt lại gằn giọng :
- Đồ ngốc, hãy nhìn kỹ xem ta là ai? Ngươi còn nói năng bừa bãi thì coi chừng cái miệng của ngươi!
Vô Tâm đỏ bừng mặt, đưa tay gãi đầu ấp úng :
- Ồ... ra là Đại công chúa... Tiểu tử, nữ nhân kia thật là tà môn. Nàngta chỉ rùng mình một cái là toàn bộ lông gà trên người rơi xuống hết,ngay cả tóc cũng biến thành màu đen.
Nhạc Quần mỉm cười :
- Độc Biển Thước đâu rồi?
- Nàng ta đã phóng thích rồi, nhưng có vỗ một chưởng lên người lão, bảolão hằng năm phải diện kiến nàng ta một lần, bằng không sẽ bị vỡ tungkinh mạch mà chết!
- Thủ đoạn tàn độc thật!
Phụng Hoàng công chúa xen lời :
- Cũng chẳng thể trách nàng ta được. Độc Biển Thước quá ư quỷ quyệt, aibiết lão có giữ lại một miếng hay không? Nếu đổi là tôi thì cũng xử lýnhư vậy thôi!
Nhạc Quần nói :
- Chúng ta đã trúng độc thật ư? Bây giờ phải đi đâu đây?
- Nhạc Quần, chúng ta sắp chết đến nơi, chàng có hối hận chăng?
Nhạc Quần nghiêm nghị :
- Không! Có điều là còn rất nhiều đại sự chưa hoàn thành, chết không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-truong-loan-giang-ho/25678/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.