sau 15 phút , bộ động tác đó đã làm xong , Tiền Thế Kiệt chỉ cảm thấy thể lực của mình rất sung mãn , vẻ mệt mỏi trong người đã hoàn toàn tan biến , thay vào đó là 1 cảm giác rất thoải mái dễ chịu , chỉnh lý lại bộ quần áo trên người , sau đó bước ra khỏi phòng .
bước ra tới phòng tiếp khách , chỉ thấy lão Pole đang vô cùng thanh thản ngồi rung đùi và nhâm nhi ly trà , tất nhiên là ngoài cửa tiệm không hề có vị khách nào ghé thăm cả , không biết là ổng buôn bán kinh doanh cái kiểu gì nhỉ ? nhưng nghĩ tới ngay cả chiếc bàn trang trí của lão cũng có giá trị trên cả chục vạn vàng đồng , chắc chắn lão có sở hữu 1 tài sản khổng lồ , nên mở tiệm buôn bán vũ khí này chẳng qua chỉ là muốn giết giết thời gian hoặc dùng để che mắt người khác đấy thôi .
nhìn thấy Tiền Thế Kiệt bước ra , lão Pole chỉ khẽ liếc nhìn anh ta 1 cái , sau đó lại tiếp tục chú tâm vào ly trà trên tay , nhạt nhạt nói : “ dậy rồi hả ? đêm qua ngủ ngon chứ ?”
Tiền Thế Kiệt đã quên hết mọi bực bội ngày hôm qua , mỉn cười : “ chào buổi sáng , vâng , ngon ạ , cám ơn !”
Tiền Thế Kiệt đưa mắt nhìn tứ phía , tò mò hỏi : “ ủa ? Isbel đâu rồi ?”
Trên khuôn mặt của lão Pole bỗng nhiên lộ ra vẻ lo lắng , nói : “ mới sáng sớm nó đã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-trong-cac-vi-than/1007586/chuong-118.html