Dịch giả: meomoon86
Chỉ một cái nhìn kia của Mạc Cửu Khanh cũng khiến cả người Mạc Uyển Uyển đều cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo giống như bị rơi xuống ngàn mảnh băng vụn.
Chuyện này… rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong tay các nàng, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ chứ.
Cảm giác quái dị này làm lòng Mạc Uyển Uyển không thấy thoải mái, nhưng nàng cũng không tìm thấy nguyên nhân, vì vậy nàng chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
"Ngươi! Ngươi không để cho người soát, như vậy chỉ có thể nói trong lòng ngươi rõ ràng có quỷ! Nếu ngươi chính là kẻ trộm ngọc bội của ta, vậy mau trả lại cho ta ngay, ta sẽ không bảo người lục soát người ngươi nữa!” Vương Tử Thiến tuy rằng rất sợ ánh mắt của Mạc Cửu Khanh, nhưng nàng vẫn cắn răng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy lời nói của Vương Tử Thiến thì lạnh lùng liếc xéo nàng, nói: "Vậy chúng ta đánh cuộc đi, ta sẽ dùng biện pháp của ta để tìm ra ngọc bội của cô nương, nếu như ta tìm được nó, cô nương chỉ cần đứng trước mặt dân chúng trăm họ ở Đế đô Linh Nam nói lời xin lỗi ta thôi, nếu như ta không tìm được nó, vậy thì sẽ để cô nương tùy ý xử trí!”
Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói thì tức thì cảm thấy hưng phấn, dù sao các nàng đều rất rõ ràng ngọc bội đang ở trên người của người nào, còn sợ sẽ đánh cuộc thua sao.
"Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếu ngọc bội ở trên người ngươi, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-trom-ngoc-phi/43672/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.