Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Hoa Thiên Vũ trong khoảng thời gian này trôi qua rất vui vẻ!
Mấy ngày này kiểm nghiệm phòng vệ trong vương phủ, chính mình cùng thị vệ của vương phủ, còn cùng Lăng Tứ vương gia kia xây dựng quan hệ, sau khi chung đụng, cảm thấy đám người này quả thực không tệ.
Dứt bỏ thân phận của bọn họ, đám người này, thật ra cũng giống như một đám người bình thường, chỉ là trên người bọn họ gắn thêm ánh hào quang, nhất là Lăng Tứ cùng Lăng Mạc Thiên, hai người thiên chi kiêu tử này kỳ thật nhìn qua cũng không khác người thường, bọn họ ngoại trừ thành thục hơn một chút so với tuổi thì cũng không có mạnh hơn người khác bao nhiêu.
Đặc biệt là Lăng Tứ tiểu tử này, trên người hắn Hoa Thiên Vũ thỉnh thoảng có thể thấy được vẻ mặt ưu thương nhàn nhạt, hơn nữa sau trò đùa dai nhốt hắn trong một cái phòng nhỏ của mình, lần đầu nhìn thấy một người lớn như vậy lại bị dọa khóc, mà Lăng Mạc Thiên giống như sói mẹ bảo vệ con, lần đầu đổi giọng ác ngôn đối với Hoa Thiên Vũ, hơn nữa lần đầu đối với nàng xuống tay nặng như vậy.
Mặc dù lúc ấy Lăng Mạc Thiên kịp thời khắc chế chính mình, hơn nữa cũng không đả thương đến Hoa Thiên Vũ, nhưng xác thực đem Hoa Thiên Vũ dọa sợ hết hồn, chứng kiến ánh mắt của Lăng Mạc Thiên lúc ra tay với mình, thực sự là thần sắc muốn giết chết mình. Nếu như không phải Lăng Tứ kịp thời thoát ra khỏi đó, Hoa Thiên Vũ khẳng định Lăng Mạc Thiên sẽ không dễ dàng tha cho mình, cho dù lúc trước hắn đã nói qua sẽ không so đo với mình cái gì.
Nhưng mà một đôi huynh đệ như vậy, tình huynh đệ của bọn họ khiến Hoa Thiên Vũ có chút không hiểu. Theo đạo lý mà nói, bọn họ ngoại trừ cùng một phụ hoàng thì không có bất cứ quan hệ nào, thân phận Hoàng gia mà bọn họ có thể có tình cảm huynh đệ như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Dù sao sau khi bọn họ trưởng thành, cũng sẽ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế với nhau! Lăng Mạc Thiên đối với một đệ đệ không cùng mẫu phi như vậy, thực sự có chút cảm giác kỳ quái.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, thái độ của Lăng Mạc Thiên trong khoảng thời gian này đã làm cho Hoa Thiên Vũ thay đổi suy nghĩ về hắn. Đặc biệt là khi nàng yêu cầu Lăng Mạc Thiên chuẩn bị cho mình một bộ trang bị dạ hành cao cấp nhất, Lăng Mạc Thiên không nói hai lời, ngày hôm sau tự tay hắn đem mọi thứ giao cho nàng, một chút bất mãn cuối cùng của Hoa Thiên Vũ đối Lăng Mạc Thiên cũng tan thành mây khói.
Tuy rằng nàng rất không ưa khí thế bất minh trên người hắn, còn có nụ cười khi nói chuyện khiến người ta chán ghét của hắn, nhưng thật lòng mà nói, Hoa Thiên Vũ đã chấp nhận người bằng hữu Lăng Mạc Thiên này, mặc dù nàng cũng không biết Lăng Mạc Thiên có chấp nhận bằng hữu như nàng hay không.
Vốn Hoa Thiên Vũ còn muốn tiếp tục kiểm nghiệm, thuận tiện khai quật một chút sau lưng hai vị huynh đệ này đến tột cùng có bao nhiêu chuyện xưa, nhưng có một chuyện làm rối loạn tất cả kế hoạch của Hoa Thiên Vũ.
Nói đúng ra, là một người xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của nàng, người này danh xưng gọi là Bạch Thu Nguyên.
Đối với Hoa Thiên Vũ mà nói, Bạch Thu Nguyên chỉ là một cái tên, trước khi biết rõ cái tên này, Bạch Thu Nguyên ở trong mắt của Hoa Thiên Vũ chính là một tên tội ác tày trời, một tiểu tặc dám có gan khiêu khích tôn nghiêm thần trộm của nàng!
Nguyên nhân là vào một đêm, lúc Hoa Thiên Vũ vừa mới chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Bạch Thu Nguyên dám thừa dịp thời điểm Hoa Thiên Vũ không thuận tiện, ý đồ trộm lấy bộ trang bị dạ hành mà Hoa Thiên Vũ mới nhận từ trong tay của Lăng Mạc Thiên!
Sau khi bị Hoa Thiên Vũ phát hiện, tên này còn không biết xấu hổ liền chạy mất dạng. Thân là thần trộm, sao có thể dễ dàng tha thứ kẻ ăn cắp thứ đồ tốt mà bản thân hao tâm nghĩ có được chứ. Đây quả thực là đoạt thức ăn ở trong miệng hổ, quả thực là chán sống!
Vì vậy hai người liền ở trong kinh thành cùng ngoại ô kinh thành tiến hành một tiết mục hoàn toàn mới -ngươi đuổi ta trốn. Mặc dù cuối cùng Hoa Thiên Vũ đuổi được Bạch Thu Nguyên, nhưng mà lời nói lúc ấy của Bạch Thu Nguyên làm cho Hoa Thiên Vũ vô cùng tức giận.
Hoa Thiên Vũ nhớ rất rõ ràng, Bạch Thu Nguyên lúc ấy trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt, tựa hồ đường dài chạy trốn đối với hắn mà nói cũng không có hao phí bao nhiêu khí lực, hắn nước chảy mây trôi nói với Hoa Thiên Vũ: “Khinh công không tệ, thực lực cũng coi như tốt, nghe nói ngươi là thần trộm đệ nhất kinh thành, ta tới để thử xem bản lãnh của ngươi. Chỗ ta có một việc riêng, thù lao hậu hĩnh, thế nào, ngươi có muốn tiếp nhận không?!”
Nghe được mấy câu nói của Bạch Thu Nguyên lúc ấy, một bụng tức giận của Hoa Thiên Vũ liền bạo phát! Không hỏi mọi việc, liền đánh Bạch Thu Nguyên răng rơi đầy đất!
Đợi đến khi đánh sảng khoái, lúc này Hoa Thiên Vũ mới trên cao nhìn xuống Bạch Thu Nguyên bị chính mình quyền đấm cước đá đến co rút thành một cục nói: “Ngươi đã muốn cầu ta làm việc, lại dám khiêu khích ta, trộm đồ đạc của ta, có kiểu cầu người như ngươi sao? Hiện tại cô nãi nãi (ta) đánh thoải mái, tuy không còn tức giận, nhưng đối với việc riêng gì đó của ngươi, không có hứng thú, ngươi tự tìm người khác đi!”
Dứt lời, Hoa Thiên Vũ liền chuẩn bị rời đi, nói giỡn, nàng bây giờ có thể nói cái gì cũng không thiếu, tiền, nếu như muốn, Lăng Mạc Thiên có thể cho nàng rất nhiều, quyền thế, chính nàng càng không cần, trừ phi ngươi có thể cho nàng thần khí, nếu không thật không có biện pháp làm cho Hoa Thiên Vũ động tâm.
Bất quá Bạch Thu Nguyên hô lên sau lưng Hoa Thiên Vũ liền làm cho Hoa Thiên Vũ dừng bước!
“Ta có biện pháp trị thân thể trúng độc của ngươi! Làm trao đổi, ngươi giúp ta một việc, tuyệt đối ngươi có đủ khả năng!”
Hoa Thiên Vũ hồ nghi quay đầu lại nhìn lại Bạch Thu Nguyên, quay lại bên cạnh hắn, một cước đạp trúng lồng ngực của hắn, cúi người híp mắt nhìn hắn chằm chằm nói ra: “Ngươi ngược lại nói một chút độc mà ta trúng phải xem? Nếu như ngươi nói không nên lời, cô nãi nãi (ta) hôm nay thật muốn mở khai sát giới!”
“Vô ảnh độc!” Bạch Thu Nguyên rất nhanh nói ra một cái tên, sau đó nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hoa Thiên Vũ giải thích: “Ta đoán chính ngươi cũng không biết mình trúng độc gì đâu! Đây là một loại độc chậm, cũng là độc dược ác độc nhất thiên hạ! Nó chỉ ở thân thể người đã trưởng thành là có hiệu quả nhất!”
“Nếu như ta không đoán sai, ngươi đã phải trải qua một lần đại họa, lúc ấy có người cố ý hành hung ngươi khi ngươi còn nhỏ, phá hủy khuôn mặt của ngươi, mượn vết thương của ngươi mà đầu độc ngươi, sau đó dùng biện pháp nặng tay cắt đứt một chân của ngươi, làm cho tất cả mọi người cho là do ngươi đụng phải một lần ám sát bất ngờ kia!”
“Mà sau khi trị liệu, vết thương trên mặt ngươi không cách nào khỏi hẳn, trải qua nhiều năm điều dưỡng cũng chỉ giúp thu hẹp miệng vết thương, mà thương thế dưới chân của ngươi cũng làm cho người ta thúc thủ vô sách (bó tay k có cách nào),bởi vì vô ảnh độc sẽ tạo thành độc tố trầm tích trong xương cốt ở chỗ vết thương dưới chân ngươi, làm cho chân của ngươi thủy chung không cách nào khỏi hẳn, cuối cùng biến thành người què. Mà thân thể của ngươi từ đó liên tục ở trạng thái suy yếu, nhưng không ảnh hưởng sinh mạng, ta nói có đúng không?”
Hoa Thiên Vũ thả chân đang giẫm trên người Bạch Thu Nguyên xuống, hắn nói cơ bản là thật, thân thể của mình đến tột cùng xảy ra vấn đề gì, ký ức của Liễu Nhược Liên cùng cảm giác của mình lúc tăng lên thực lực, đều chứng minh được lời nói của Bạch Thu Nguyên toàn bộ là thật, điều này không chỉ hỏi thăm là có thể biết được! Chính Hoa Thiên Vũ cũng không biết mình phải ở thế giới này bao lâu, nhưng mà có một chút khẳng định chính là mình không thể xuất hiện ở thế giới cũ bằng bộ dáng trước kia, cho nên gặp gỡ một người có thể nói ra bệnh tình của bản thân, Hoa Thiên Vũ quyết định đánh cuộc một lần.
“Độc của ta chữa khỏi bằng cách nào?” Hoa Thiên Vũ cố gắng không để cho mình tỏ ra vô cùng kích động, lạnh như băng nhìn Bạch Thu Nguyên nói ra: “Ngươi nghĩ muốn ta giúp ngươi làm việc gì? Nếu như ta không đủ khả năng, ta sẽ không đáp ứng giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì!”
Bạch Thu Nguyên cười đứng dậy, không có chút tức giận nào khi Hoa Thiên Vũ vô lễ đối với mình, phủi phủi bụi trên người, nhìn Hoa Thiên Vũ cười nói: “Độc của ngươi có dược giải, Hoa Mị bên trong ngọn tiên sơn là tiên thảo chữa bách bệnh! Ăn nó, ngươi có thể khôi phục, hơn nữa khuôn mặt của ngươi sau khi giải độc, cũng sẽ thay đổi, xem vết thương của ngươi, một khi giải được độc, không chỉ có miệng vết thương trên mặt hoàn toàn không còn, dung mạo của ngươi cũng sẽ trở lại bình thường!”
“Ý của ngươi là, dung mạo của ta sẽ thay đổi trở lại bình thường?” Hoa Thiên Vũ thấy kỳ quái, chẳng lẽ vô ảnh độc này còn ảnh hưởng tới dung mạo của người ta? Người hạ độc kia đến tột cùng có tâm tư gì, đối với Liễu Nhược Liên hạ thủ đoạn ác độc như vậy?!
“Đây là đương nhiên!” Bạch Thu Nguyên kiên nhẫn giải thích: “Từ vết thương của ngươi ta cũng đã nhìn ra, miệng vết thương này của ngươi chính là nguyên nhân làm ảnh hưởng tới dung mạo, vốn dĩ tướng mạo của ngươi không như bây giờ. Một khi độc được giải, tự nhiên ngươi sẽ khôi phục dung mạo, mà không phải như ngươi nói tiên thảo có thể thay đổi dung mạo! Hơn nữa độc lắng đọng ở chân ngươi cũng được chữa khỏi hoàn toàn. “
Hoa Thiên Vũ rốt cuộc hiểu rõ, lập tức hỏi lần nữa: “Như vậy đến tột cùng ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc gì? Ngươi phí khí lực lớn như vậy tìm ta hỗ trợ, chuyện của ngươi chỉ sợ không đơn giản!”
“Đương nhiên, nếu như nói đơn giản là dối gạt ngươi, nhưng mà chuyện này đối với ngươi tuyệt đối cũng có quan hệ mật thiết!” Bạch Thu Nguyên giống như không sợ Hoa Thiên Vũ không đáp ứng, chậm rãi nói ra: “Ta muốn chính là rễ cây tiên thảo, độc của ngươi chỉ cần tiên thảo liền có thể chữa khỏi, rễ cây kia đối với ngươi mà nói không dùng được, đó chính là vật phẩm ta cần ngươi hỗ trợ giành lấy!”
Nghe Bạch Thu Nguyên nói như vậy, Hoa Thiên Vũ hoài nghi hỏi: “Ngươi đã biết rõ tiên thảo ở đâu, hơn nữa ngươi biết rõ ràng cái ngươi muốn, thân thủ của ngươi cũng tốt như vậy, tại sao không chính mình đi lấy, ngược lại tới nơi này tìm người ngoài như ta đến hỗ trợ? Ngươi đến cùng mưu đồ cái gì?”
“Ta cần cao thủ có thực lực mạnh, khinh công tốt!” Bạch Thu Nguyên cũng không kiêng dè, thành thật nói: “Tiên thảo công hiệu không chỉ vỏn vẹn là giải bách độc, còn giúp tăng lên công lực hiệu quả, hơn nữa sau khi ăn vào không phát sinh bất kỳ tình huống bất ổn nào, tin tức này, hiện tại mọi người đều biết, một mình ta muốn lấy được rễ cây tiên thảo, có thể nói là chuyện không có khả năng, cho nên ta cần có người hỗ trợ!”
Lý do này tuy có chút gượng ép, nhưng lại coi như có thể nghe được, đồ tốt như vậy, đương nhiên người nào cũng muốn. Hoa Thiên Vũ không khỏi bắt đầu nghiêm túc suy tư, khoản mua bán này có đáng giá làm hay không?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]