Khi cô còn sống, cô là một thần trộm khiến cả thế giới khiếp sợ bởi vì cô được di truyền một loại sức mạnh bí ẩn từ gia tộc. Một lần đi trộm cô lại bị chính tỷ muội thân tình của mình ra tay sát hại. Sau khi sống lại cô phát hiện mình đã xuyên về cổ đại, lại biến thành một phế vật vừa xấu lại vừa què. Thì ra người mà cô xuyên qua vừa nhảy sông tự vẫn bởi vì không chịu nổi nỗi khuất nhục. Cô gái đáng thương lại bị chính cốt nhục tình thâm ra tay ức hiếp, nhục nhã. Họ phá hủy hôn ước giữa cô và tử đệ đương kim hoàng gia mà đưa em gái cô vào thay thế. Không thể chịu được uất ức này, cô nhảy sông tự vẫn kết liễu đời mình.
Hừ, một người cuồng vọng như cô, kiêu ngạo như cô làm sao có thể để bản thân mình chịu ủy khuất. Đám người tỷ muội mẹ kế cha ruột kia lại dám ức hiếp nhục nhã cô. Cô nhất định phải báo thù, khiến họ phải trả giá vì đối xử tệ bạc với cô. Phá tiệc cưới, trộm gia bảo, giết tỷ muội, đốt gia đình, sát cha mẫu, tàn sát mọi người, những người đã làm nhục cô, vậy thì sao chứ?
Cho dù bị vạn người phỉ nhổ cũng không thể để bản thân phải chịu ủy khuất phân nửa. Là chính họ, tự làm tự chịu. Chẳng qua cô cũng chỉ là thay trời hành đạo, rửa sạch uất ức của bản thân!