Chương trước
Chương sau
Theo Long Băng Nhan tiến nhập Tiên Đạo cảnh, trở thành đệ tử chân truyền, loại giá trị này của hắn lại càng ít đi, cơ hồ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mấy ngày qua hắn không đi Hộ Pháp phong, mọi người vây quanh Long Băng Nhan cùng Chiến Hỏa, cũng không có ai chú ý đến hắn.
Cả người cơ hồ đều bị người ta quên lãng rồi.
Cao ngạo trong nội tâm khiến cho hắn khinh thường đi phục tùng, nói chút ít lời nịnh nọt.
Ở lúc mọi người quên hắn, chỉ có Không Thánh Vương tự biết, hắn còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Bất kể là Lâm Hi hay là Long Băng Nhan, hay hoặc là Hộ Pháp trưởng lão..., bọn họ cuối cùng cũng sẽ phát hiện bọn họ mười phần sai!
Không Thánh Vương vốn đang cho là mình phải ẩn nấp thật lâu, chỉ tới mấy ngày trước, nhận được phong tiên phù kia... Không Thánh Vương biết rõ, cơ hội trở mình đã tới rồi.
Vị trí Thập Thánh Vương này ngồi đã rất nhiều năm, cơ hồ không có ai biết, Không Thánh Vương ở trong Thần Tiêu tông còn có một vị biểu ca chí thân thực lực đào thiên, địa vị hiển hách.
Không Thánh Vương không nói là bởi vì trước kia cảm thấy không có cái gì cần thiết phải nói, huống chi sau đó hắn lại rời đi Thần Tiêu sơn, đến chỗ sâu vị diện.
Nhưng mà hết thảy đã bất đồng, hắn đã không phải là Thập Thánh Vương, lột đi hào quang chói mắt, Không Thánh Vương liền nhớ lại vị biểu ca đã rất lâu không có liên lạc của mình này.
- Lâm Hi, ngươi cướp đi những thứ của ta, ta muốn đoạt lại gấp trăm lần!
Không Thánh Vương quỳ trong hư không, trong mắt hung hăng xẹt qua thần sắc cừu hận.
Hắn biết chính mình nhất định có thể thực hiện nguyện vọng, bởi vì vị biểu ca của mình này không chỉ là Đệ tử chân truyền của Thần Tiêu tông, hắn còn có một cái thân phận càng hiển hách hơn, ---- Thiên tài cường giả trên Tiên Đạo quần anh bảng!
Cái bảng này không phải là Thần Tiêu tông chế định, mà là nhằm vào cường giả thiên tài trẻ tuổi của cả Tiên Đạo đại thế giới, trên bảng quy định, bao quát tất cả thiên tài tu sĩ trẻ tuổi Tiên Đạo tứ trọng trở lên.
Từ lúc hai mươi năm trước, vị biểu ca kia của mình cũng đã đi lên trên Tiên Đạo quần anh bảng rồi. Hôm nay hai mươi năm qua đi lại càng sâu không lường được. Lâm Hi lợi hại, đột phá đến Tiên Đạo cảnh nhưng mà tuyệt đối không thể nào là đối thủ!
......
- Tiểu đệ, nguyên lai là ngươi.
Lý Thu Bạch chắp hai tay, nhận ra Không Thánh Vương. Ở trong Thần Tiêu tông, Không Thánh Vương xuất hiện danh tiếng trên Thần Tiêu Thánh Vương bảng khóa trước cũng chỉ là tiểu đệ đi theo sau mông hắn mà thôi, nhưng Không Thánh Vương lại không có bất kỳ phản đối gì, tựa hồ xem hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Lý Thu Bạch từ trên cao nhìn xuống, nhìn lướt qua Không Thánh Vương, bất quá rất nhanh nhíu mày, hơi có chút không vui.
- Chuyện gì xảy ra? Trước khi ta đi không phải là đã dặn dò với ngươi, để cho ngươi hảo hảo dụng công sao? Hai mươi năm qua đi làm sao ngươi không tiến lại lùi? Ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Là cường giả vĩnh viễn chỉ theo đuổi lực lượng, Lý Thu Bạch thiên sinh không ưa những người không có tâm tiến lên vô thượng, không muốn phát triển.
Không Thánh Vương nếu là cùng hắn không có quan hệ thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác còn là quan hệ huyết thống trong thế tục của hắn, là hắn năm đó sau khi trở thành Thánh Vương, tự mình vào trong thế tục mang vào đây.
Thấy Không Thánh Vương 'Không muốn phát triển' như vậy, trong lòng Lý Thu Bạch căm tức không thôi, uổng cho mình còn thay hắn đi sưu tập không ít bảo vật, chuẩn bị lần này trở về giúp hắn tăng lên công lực!
Thật là quá khiến cho người ta thất vọng!
Lý Thu Bạch lời nói rất nặng, đối với Không Thánh Vương hắn quả thật có chút thất vọng. Không Thánh Vương nghe được cũng là đau buồn từ trong nội tâm, bình thường làm gì có ngươi đủ tư cách trách cứ hắn như vậy, lại có ai có thể nghĩ đến hắn có thể hủy ở trong tay tên tiểu bối Lâm Hi kia.
- Biểu ca...
Không Thánh Vương bổ nhào ở trong hư không, nhớ tới tế ngộ của chính mình cũng nhịn không được hai mắt đỏ lên, rơi lệ:
- Ta làn này cầu ngươi chính là vì chuyện này.
Không Thánh Vương cũng bất chấp có thể sẽ bị người nhìn thấy, lập tức đem cảnh ngộ, một năm một mười nói ra. Dĩ nhiên ở trong miệng Không Thánh Vương liền biến thành Lâm Hi ở Tử Quang hải cướp đoạt Thập Nhị thời thú của mình, đả thương người của mình, chính mình dạy dỗ hắn kết quả bị tiểu tử này phế bỏ một viên đạo quả... Ở trước mặt thân nhân mình, Không Thánh Vương cũng không có gì giấu diếm, ủy khuất, bi thiết, mất mác, thất ý, không cam lòng..., đủ loại tâm tình trong khoảng thời gian này toàn bộ biểu lộ ra. nguồn truyentop.net
Sau khi Lý Thu Bạch nghe xong, thật lâu không nói, bạch sắc trường nào không nhiễm hạt bụi trần không gió mà bay, lay động không ngừng.
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, trong Thần Tiêu tông chúng ta đã đi ra một nhân vật nghịch thiên, ghê gớm, cướp đoạt bảo vật, xuất thủ tàn nhẫn, ngay cả các sư huynh cũng không để vào mắt? Là thế này phải không?
Lý Thu Bạch nói, thần sắc lạnh đi không ít. Rốt cuộc là người có huyết mạch liên hệ, mặc dù cũng huynh đệ nhưng đúng là thân nhân khó có được ở trong tông phái, huống chi hắn coi như là người được một tay chính mình đỡ lên, lại cứ như vậy bị người phế đi một viên đạo quả, chiếm đi vị trí Thập Thánh Vương.
- Biểu ca, lời của ta hoàn toàn là thật, tuyệt không hư ngôn.
Không Thánh Vương giọng căm hận nói.
- Ừ.
Lý Thu Bạch gật đầu, ánh mắt khẽ híp lại một chút, ở phía sau hắn, trong minh minh một luồng sát khí xẹt qua, sắc bén giống như là lợi kiếm, đem hư không một trảm thành hai.
Cỗ phong mang này ngay cả Không Thánh Vương cũng hơi cảm thấy kinh hãi.
Lý Thu Bạch trầm ngâm không nói, những câu vừa rồi của hắn cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi. Đối với quan hệ huyết thống của chính mình, hắn vẫn tương đối tin tưởng.
- Tiểu tử này vô pháp vô thiên như vậy, ngay cả sư huynh cũng dám ra tay, trưởng lão trong tông phái chẳng lẽ không quản một chút sao?
Lý Thu Bạch nói.
- Không có ích lợi gì.
Không Thánh Vương lắc đầu:
- Ngươi chưa từng thấy dạng kiêu ngạo của hắn, căn bản là không đem người khắc để vào trong mắt. Mọi người mặc dù có tâm dạy dỗ nhưng căn bản là không làm gì được hắn cả. Sư phụ hắn là Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần, có chỗ dựa lớn như vậy, người nào có thể đối phó được với hắn?
Trong mắt Không Thánh Vương một mảnh tia máu, đối với Lâm Hi hắn thật sự là hận thấu xương, cho nên lúc nói đến cũng là hết năng lực châm ngòi.
- Cái gì?
Lý Thu Bạch rốt cục biến sắc, nhưng ngay sau đó một cỗ lửa giận không cách nào ức chế dâng lên:
- Ta nói trong bổn tông làm sao ra khỏi một tên yêu nghiệt vô pháp vô thiên, không hề kiêng sợ như vậy, nguyên lai là mượn thế của Chấp Pháp trưởng lão! Hắn thật đúng là to gan, người khác sợ Hình Tuấn Thần, chẳng lẽ ta còn sợ sao? Đối với sư huynh bất kính, cướp bóc đồng môn, hắn hôm nay ngay cả có chỗ dựa lớn hơn nữa, bản lĩnh lớn hơn nữa ta cũng muốn bắt hắn tới đây, hảo hảo rèn luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.