Chương trước
Chương sau
Chiến Hỏa lộ ra vẻ giận không kiềm chế được, huynh đệ của mình vì bảo hộ địa vị Thần phi của Long Băng Nhan cũng đã trở về Thần Tiêu sơn. Hiện tại huynh đệ sinh cơ không biết, một nhóm người lại còn đang lừa gạt chính mình, thật cho mình là kẻ ngu sao?
Trong mắt Chiến Hỏa xẹt qua vẻ đỏ lòm, lần này trở về vô luận như thế nào đều muốn vì Ám Long đòi một cái công đạo.
- Chiến Hỏa, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng chuyện này ta quả thật không rõ ràng lắm. Thực lực Ám Long vượt xa Lâm Hi, nhưng hắn lại có thể thua ở trong tay Lâm Hi, chỗ này tất cả kỳ hoặc, là bao gồm cả ta ở bên trong, người nào cũng không nghĩ ra.
Long Băng Nhan nói, sắc mặt của nàng không có biểu tình, nhưng xa không lạnh như băng vạn năm không thay đổi, cự người ngoài ngàn dặm giống như trước kia. Bình thường, Long Băng Nhan từ trước đến giờ đều là càn cương độc đoán, làm sao lại giải thích nhiều như vậy, lấy thân phận địa vị của nàng cũng không có loại tất yếu này.
Đối với biến hóa của Long Băng Nhan, đám người Hộ Pháp trưởng lão cũng không quá để ý, chỉ cho là vì sau khi Long Băng Nhan tấn thăng lên đến Tiên Đạo cảnh, sinh ra biến hóa bình thường. Chỉ có Long Băng Nhan chính mình rõ ràng, sau khi trở về từ Vị Diện chinh chiến chi địa, nàng cả người tâm tình đều thay đổi rồi.
Nếu là Long Băng Nhan ở dĩ vãng, nhận được một cái trợ lực lớn như Chiến Hỏa trở lại từ Địa Ngục đại thế giới, trong lòng tất nhiên vô cùng cao hứng, cầu cũng còn không được, mọi cách bôi đen Lâm Hi, kích khởi ra sát tâm của Chiến hỏa. Nhưng mà hôm nay đối mặt với Chiến Hỏa cường thế trở về, trong lòng Long Băng Nhan nhưng lại có một loại kháng cự không rõ ràng, tựa hồ cũng không phải là rất thích Chiến Hỏa trở về.
Đối với loại biến hóa này của mình, không có ai có thể so sánh với Long Băng Nhan càng minh bạch hơn, trong nội tâm nàng mơ hồ cảm giác được cái gì, nhưng lại căn bản không dám đi suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần nhớ tới đạo nhân ảnh kia, nhớ tới một màn hoang đường trong động quật, trong lòng Long Băng Nhan liền một mảnh hỗn loạn.
- Hừ!
Đối với lý do thoái thác của Long Băng Nhan, Chiến Hỏa chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, bất quá ít nhiều bận tâm đến thân phận Thần phi của nàng, cho chút mặt mũi, không có nhiều lời, nhưng ý tứ lại biểu lộ không thể nghi ngờ. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
- Chiến Hỏa, lúc Ám Long biến mất, Long Băng Nhan đúng là tu luyện trong Tiểu tiên giới, điểm này ta có thể chứng minh. Băng Nhan cùng tên tiểu tử thối kia là đối thủ một mất một còn, nếu có thể tuyệt đối hận không thể giết chết hắn, ngươi thật sự là trách lầm nàng rồi. Ám Long đúng là hài tử không tệ, đối với sự biến mất của hắn ta cũng thật bất ngờ, cũng rất tiếc hận, bất quá việc cấp bách chúng ta hẳn là ưu tiên liên hợp lại, nhất trí đối ngoại, suy nghĩ một chút làm sao thu thập Lâm Hi kia, mà không phải ở chỗ nào hao tổn.
Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo rốt cuộc nhìn không được rồi, ra mặt nói chuyện thay cho Long Băng Nhan, Chiến Hỏa thực lực cường đại, đúng là đối tượng đáng giá lôi kéo, nhưng mà gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tích cách của hắn cùng Ám Long giống nhau, có chút táo bạo.
Long Băng Nhan đã tấn thăng lên Tiên Đạo cảnh, sắc phong Chân truyền đệ tử, chỉ chờ cùng Thần tử thành hôn, âm dương song tu, chính là Thần phi danh chính ngôn thuận, sau này đạt được các loại trợ giúp, nhận được bang trợ toàn lực của Thần tử, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Tựa như ngày sau đều phải nịnh bợ Long Băng Nhan, Long Băng Nhan khiêm tốn, khoan dung, hiểu được mượn lòng người, đã có được đủ loại phẩm chất của Thần phi, bất quá điều kiện tuyệt đối không phải là Chiến Hỏa chà xát lên mặt mũi, Hộ Pháp trưởng lão cũng là đang thay Chiến Hỏa lưu một đường lui.
Nghe Hộ Pháp trưởng lão nhắc tới Lâm Hi, thần sắc Chiến Hỏa rốt cục bình tĩnh một chút. Đối với Long Băng Nhan hắn chỉ là tức giận, tức giận nàng không có kịp thời đem tin tức Ám Long tử vong báo cho chính mình, nhưng đối với Lâm Hi lại chính là sát cơ trần trụi rồi.
- Ám Long chết rồi, không có ai có thể trắng trợn giết chết huynh đệ của ta mà không phải trả giá thật nhiều. Tên tiểu tử kia... Ta muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!
Thanh âm của Chiến Hỏa làm người ta không rét mà run, ánh mắt của hắn nheo lại, sát cơ trong con mắt giống như là đại dương bành trướng...... Ầm!
Sau hai ngày lúc Chiến Hỏa trở về Thần Tiêu sơn, một đạo lực lượng kinh khủng khiến thiên địa hơi biến sắc ầm một tiếng, nhất cử xuyên thủng hư không, ở trên bầu trời Thần Tiêu sơn kéo ra một cái khe hở cự đại dài mấy ngàn trượng.
Cương phong khổng lồ mang theo lực lượng tính hủy diệt từ trong khe hở thời không gào thét mà ra. Trong nội môn, từng gã đệ tử Thần Tiêu tông cực kỳ hoảng sợ, sợ tới mức rối rít chạy trốn.
- Thật là đáng sợ!
- Đây rốt cuộc là người nào?
- Khe hở không gian khủng bố như vậy, cũng đã sánh ngang trưởng lão tông phái rồi!
... Từng đạo mục quang giật mình nhìn lên không trung, trong nội môn không chỉ có nội môn đệ tử, còn có rất nhiều Đệ tử chân truyền ẩn tàng cùng trưởng lão tông phái.
Đối phương có thể không nhìn những thứ này trực tiếp xé rách hư không, ở trong Thần Tiêu tông nhấc lên động tĩnh lớn như vậy, chỉ có thể nói rõ thực lực cùng thân phận địa vị của đối phương đã cao đến trình độ có thể không nhìn hết thảy.
- Vũ trụ ngao du hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cục trở lại.
Trong khe hở, vụ khí phun ra, một gã bạch y ngọc quan nam tử phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không chịu trói buộc chậm rãi từ khe hở không gian bị xé mở đi ra. Ánh mắt của hắn bễ nghễ, vóc người cao ráo, màu da trắng nõn, trong lúc giơ tay nhấc chân ưu nhã thong dong, có một cỗ khí phái của cao thủ khiến người nhìn đến, vô hình trung phát ra một loại ý nghĩ vui lòng phục tùng.
- Ông!
Áo bào rung động, bạch y nam tử súc địa thành thốn, không mang theo khí tức khói lửa chút nào từ trong khe hở thời không bước vào, khe hở phía sau chậm rãi lấp đầy lại.
Bạch y nam tử vừa muốn rời đi, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, thấy trong vụ khí cuồn cuộn, một đạo thân ảnh quen thuộc, giật mình.
- Biểu ca, cứu ta!
Không Thánh Vương rất sớm đã đợi ở trong hư không, lúc này nhìn thấy không chút do dự quát to một tiếng, thanh âm bi thiết, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống ở trong hư không...
Đầu của Không Thánh Vương hạ xuống, ở trong hư không không nhúc nhích.
Đầu nhập vào Long Băng Nhan, chỉ là quyền nghi chi kế nhất thời của Không Thánh Vương, từ đầu đến cuối hắn đều có ý nghĩ của riêng mình. Tất nhiên đám người Long Băng Nhan không có cách nào giúp chính mình đoạt lại Không thánh phong, cũng chỉ có dựa vào lực lượng của hắn mà tự mình báo thù.
Từ lúc rất sớm, Không Thánh Vương cùng Long Băng Nhan liền đã bắt đầu các loại chuyện lạ rồi.
Không Thánh Vương trong lòng hiểu rõ, thực lực của hắn giảm xuống đột ngột, ngay cả vị trí Thập Thánh Vương cũng không giữ được, ở trong mắt của Long Băng Nhan, Hộ Pháp trưởng lão, kỳ thật đã không có bao nhiêu giá trị lợi dụng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.