Chương trước
Chương sau
'Cùng là người lưu lạc nơi chân trời' loại vật này chẳng qua là thế tục văn nhân giả vờ giả vịt, đối với tiên đạo tu sĩ mà nói, là căn bản không tồn tại loại vật này.
Quyết tâm của ba người muốn giết Lâm Hi không có chút nào thay đổi.
- Hừ! Ta những chưa từng nghĩ tới muốn khuyên bảo các ngươi buông tha cho đuổi giết.
Lâm Hi cười lạnh nói, bàn tay hắn thăm dò vào bên trong Thứ nguyên tiểu tiên đại, lấy ra một viên đan được nho nhỏ, cách ở rất xa, Lâm Hi lại che giấu, nhìn không rõ lắm.
- Hơn nữa...
Lâm Hi dừng một chút, cười lạnh nói:
- Mặc dù các ngươi buông tha, ta cũng sẽ không đáp ứng.
- Răng rắc!
Bàn tay Lâm Hi ném ra một cái, viên đan dược kia từ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại bay vào trong miệng, dát băng một cái nuốt đi vào.
- Ngươi ăn là thứ gì?
Điển Vi còn chưa có để ý, cho là Lâm Hi nuốt là đồ vật gì đó khôi phục chân khí, lấy thực lực của ba người bọn họ, bất kể Lâm Hi nuốt bao nhiêu Thuần Dương tiên đan cũng không thể là đối thủ của bọn họ.
Bất quá, lúc Lâm Hi nuốt vào, trong lòng Điển Vi không hiểu lại lần nữa sinh ra một loại cảm giác có cái gì không đúng, cùng với lúc trên đường bị cường giả của Phong Bạo đại thế giới đuổi giết giống nhau như đúc.
- Hắc hắc, hiện tại mới nghĩ đến hỏi sao.
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia quang mang sáng như tuyết, sau đó nở nụ cười, phun ra ba chữ:
- Thỉnh tiên đan!
Ba chữ kia vừa mới ra khỏi miệng tựa như một cái sét đánh tạc ở bên tài ba người.
Phần Vũ, Điển Vi, Ác La cả người kịch chấn, liên tục thất thanh kinh hô.
Thỉnh tiên đan, bọn họ dĩ nhiên biết đây là vật gì. Đó là tiên đan cực kỳ trân quý có thể tạm thời tăng lên một cái cảnh giới, giá trị xa xa siêu việt hơn Thuần Dương tiên đan.
Ở trong tiên đạo đệ tử, đây chính là một vật dùng để nghịch chuyển chiến cuộc, quyết định thắng bại.
Lâm Hi phục dụng loại đan dược này cùng phục dụng Thuần Dương tiên đan hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng. Đặc biệt là ba người cơ hồ là đồng thời nhớ tới cảnh giới hiện tại của Lâm Hi đúng lúc là Luyện Khí thập trọng Thánh Vương cấp.
Từ Luyện Khí cảnh đến Tiên Đạo cảnh, đây là cảm giác một bước lên trời!
Trong lòng ba người đồng thời sinh ra một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.
- Không tốt!
- Ngăn cản hắn!
... ... Ba người kinh hô một tiếng, đan điền nổ tung, đem tiên khí phía sau tiếp phía trước oanh hướng Lâm Hi, mưu toan ngăn cản hắn. Nhưng mà đã muộn, Lâm Hi cũng không phải là không có mục đích đi theo chân bọn họ nói chuyện, nói cho bọn họ biết nơi này là Phong Bạo đại thế giới.
Ngay cả ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La đều không có ý thức đến, ở trong lúc trao đổi tới lui với Lâm Hi, bọn họ bất tri bất giác đã để xuống tâm phòng ngừa với hắn, cảm thấy đại cục đã nắm trong tay, không có đem hắn để ở trong lòng.
Đây là một loại phản ứng của bản năng, là tâm lý ưu việt tất nhiên của Tiên Đạo cường giả siêu việt Luyện Khí cường giả.
Người nào cũng không nghĩ tới, Lâm Hi lại to gan như vậy, ở trước mặt bọn hắn báo tên Thỉnh tiên đan.
Ầm!
Lâm Hi khẽ mỉm cười, mắt lộ ra châm chọc, đang ở trong con mắt kinh khủng của ba người, một tiếng ầm cang, khí tức cả người lấy tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng kéo lên, khí tức Thuần Dương vô cùng vô tận từ thời không xâm nhập tràn vào trong cơ thể Lâm Hi.
Trong khoảng thời gian ngắn, khí tức của Lâm Hi liền nhảy lên một cái cảnh giới khiến cho người ta kinh khủng.
- Thuần Dương cảnh..., đây chính là lưc lượng của Tiên Đạo nhất trọng Thuần Dương cảnh sao?
Lâm Hi nhìn hư không, cảm thụ một thân Thuần Dương khí tức ba đào mãnh liệt, vô cùng vô tận phảng phất như là hải dương, yên lặng nói.
Đây là một loại cảm giác không cách nào hình dung, Lâm Hi cả người ấm ấm áp áp, hắn cảm giác chính mình là một vòng thái dương khổng lồ ở chỗ này, chỉ cần hắn nguyện ý là có thể phun ra Thuần Dương nhiệt lực vô cùng vô tận.
- Thật là cường đại a!
Lâm Hi mở ra hai tay, cười cười nheo mắt lại.
Một sát na này hắn có một loại cảm giác hóa thân thiên địa cự nhân, chưởng không hư không hết thảy chiến cuộc. Từ Luyện Khí nhất trọng đến Luyện Khí thập trọng, tích lũy của hắn quá dày rồi, điều này cũng khiến cho hiệu quả mà hắn dùng Thỉnh tiên đan xa xa lớn hơn người bình thường.
Tích lũy hơn người, đổi lấy chính là lực lượng hơn người.
Đồng dạng là Tiên Đạo nhất trọng Thuần Dương cảnh, khí tức trên người Lâm Hi tản ra đâu chỉ so sánh với Phần Vũ, Điển Vi, Ác La bọn họ cường đại hơn mấy lần. Cho dù là kinh nghiệm bách chiến, ba người ở Địa ngục đại thế giới từng đẫm máu chiến đấu, lúc này cũng cảm thấy một loại sợ hãi khổng lồ.
- Chết đi!
Ánh mắt của Lâm Hi nhìn về ba cỗ tiên khí hồng lưu đối diện trong hư không, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, huy xuất cánh tay của mình.
Ầm!
Một tiếng nổ tung, phảng phất như thiên địa huyền hoàng, vũ trụ sơ khai. Chỉ là một cái, một tiếng ầm vang, Lâm Hi liền phá khai tiên khí của ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La.
- A!
Ác La kêu thảm một tiếng, đầu tiên bị lực lượng kinh khủng của Lâm Hi nổ nát bấy.
- Ác La!
- Tam đệ!
Hai mắt của hai người Phần Vũ, Điển Vi trợn trừng, ánh mắt huyết hồng, tròng mắt muốn nứt ra.
A!
Trên mặt đất, Lý Tuyết Cơ đang nhìn lên không trung, mong đợi một cuộc chiến, đợi chờ ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La đem Lâm Hi giết chết, cả người run lên, bị khiến cho sợ đến thiếu chút nữa đem bàn tay cắn đứt.
Lâm Hi giờ khắc này quá mãnh liệt, quả thật là thần ma phụ thể, không thể địch nổi.
Ai dám đối nghịch với hắn, đó là một con đường chết.
- Hai người các ngươi cũng cùng nhau đi xuống với hắn đi!
Thanh âm lãnh khốc của Lâm Hi ù ù như sấm, vang vọng ở trong thiên địa, sau đó đột nhiên xuất ra quyền thứ hai.
Ầm!
Lại là một tiếng vang thật lớn, cổ họng Điển Vi cũng không thốt một tiếng, chân khí phát ra bên ngoài cộng thêm mình ở bên trong liền giống như bị một cỗ đại dương tiên khí nuốt xuống, xôn xao một chút, nổ thành phấn vụn.
- Nhị đệ!
Phần Vũ bi thiết một tiếng, vẻ mặt thống khổ, nhưng không chút do dự triệu hồi ra Túng Vân tiên thú chuẩn bị chạy trốn. Lâm Hi phục dụng Thỉnh tiên đan, tăng trưởng đến Tiên Đạo nhất trọng Thuần Dương cảnh quá mức kinh khủng rồi, quả thực không phải là người.
Ba người cũng là cường giả Tiên Đạo nhất trọng đỉnh phong, nhưng ở dưới chưởng của Lâm Hi ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có, tựa như là chém dưa thái rau, một chém giết một người.
Lâm Hi chỉ ra hai chiêu, huynh đệ liền đã chết đi hai người.
Phần Vũ mặc dù trong lòng bi phẫn, lại biết tình huống bây giờ hắn căn bản không thể ra sức. Lưu được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần có thể thoát được tính mạng, sau này còn có cơ hội thay bọn họ báo thù.
- Không có ích lợi gì. Ngươi chạy được không?
Lâm Hi nhìn Phần Vũ khống chế Túng Vân tiên thú nghĩ muốn chạy trốn, cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.