Giờ khắc này Lâm Hi đã là con hồng hoang mãnh thú mất đi ý thức, dùng năng lực cường đại của Tạp Mễ Lạp Hấp Huyết Nữ Vương cũng không thể chống nổi trùng kích của Lâm Hi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy điên cuồng trong mắt Lâm Hi chỉ tiêu giảm xuống một ít, nhưng căn bản không có đánh tan quá nhiều. Vừa xem qua là biết hắn còn chưa thỏa mãn.
- Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây. Lâm Hi, đôi cẩu nam nữ các ngươi cam chịu số phận đi.
Giọng lạnh lùng của Long Băng Nhan truyền vào trong tai, lập tức chân khí phóng đại và sát khí mãnh liệt ập tới, một đạo khí tức hỏa diễm mãnh liệt bắn tới.
- Không tốt!
Tạp Mễ Lạp quá sợ hãi, trong lòng vội vàng thúc dục chân khí, thoáng cái xoay người lại dùng thân thể ngăn cản cho Lâm Hi.
Ầm ầm!
Chu tước hỏa phô thiên cái địa mãnh liệt bành trướng, ầm, nó đánh thẳng vào lưng của Tạp Mễ Lạp, trong không gian nhỏ này không cách nào ngăn cản được.
- Ah! --
Tạp Mễ Lạp kêu thảm một tiếng, bị Long Băng Nhan đánh trúng máu tươi vẩy ra. Lâm Hi cũng bị chân khí đánh trúng, một tiếng ầm vang, song song tách ra, hai người đập vào vách tường.
- Xèo...xèo! --
Tiếng hét chói tai vang lên, sương mù nổ tung, cổ tay của Tạp Mễ Lạp nổ tung hóa thành trăm ngàn con dơi nhỏ, nhanh như lưu quang điện hỏa trên kéo lê một vòng cung trên không trung tấn công Long Băng Nhan.
- Chút tài mọn!
Long Băng Nhan cười lạnh một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1435299/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.