Chương trước
Chương sau
- Đúng rồi, đây chính là tên tiểu tử đoạt Kim Liên tử của ngươi sao? Sơ hở của hắn cũng quá nhiều, toàn thân bố lân, thế mà lại có một cánh tay trơn bóng như vậy, sơ ý như thế này, còn kêu là Tiên đạo đệ tử sao? Xem ra, Tình Dục chân khí của ngươi đã phát huy tác dụng rồi.
Thanh niên nam tử kia nói.
Lâm Hi kinh ngạc, cúi đầu liếc mắt nhìn thì mới phát hiện một cánh tay của mình vẫn còn đang trong trạng thái của nhân loại, quên mất không phát ra hắc kình.
- Tính sai rồi...
Lâm Hi chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Một sai lầm bé nhỏ như vậy, nếu như là trước kia thì không thể nào xuất hiện được. Chỉ là, Tình Dục chân khí của Bạch Hoài Chỉ phát huy tác dụng, khiến cho tư duy cùng suy nghĩ của hắn có ảnh hưởng xấu đi rất nhiều.
Nếu không phải tên đệ tử chân truyền tà đạo này nhắc tới, thì bản thân hắn cũng không thể nào nhận ra được.
- Xin lỗi...
Một âm thanh vang lên trong não hải hắn, đó là tiếng của Tạp Mễ Lạp, trong đó ẩn chứa sự áy náy vô cùng.
Lâm Hi không phát hiện, bởi vì bị sự ảnh hưởng của Tình Dục chân khí, cho nên tư duy và phán đoán của hắn bị ảnh hưởng khá nhiều. Nhưng Tạp Mễ Lạp thì vốn có thể nhận ra điều này, chỉ là nàng ta quan tâm quá nên loạn, tâm mà loạn thì đến điều rõ ràng như vậy cũng không thể nào nhận ra được.
- Không sao, chuyện này không có quan hệ với ngươi...
Lâm Hi dùng thần thức truyền qua một ý niệm an ủi.
Bịch!
Từng tiếng bước chân vang lên bên tai, âm thanh có lực vô cùng, lại mang theo một cỗ sát khí.
- Sư huynh, chuyện này thực vất vả cho ngươi rồi. Sau khi trở về, ta sẽ nói với lão tổ cho ngươi.
Những lời này là nói với vị Chân truyền đệ tử kia, một khắc sau, Lâm Hi cảm thấy có hai đạo ánh mắt sắc bén rơi lên người mình.
- Hừ, Lâm Hi, ngươi thật đúng là khiến cho ta phải kinh ngạc nha. Trúng phải Tình Dục chân khí của ta chưa có kẻ nào có thể kiên cường đến thế, kiên trì được đến bây giờ, thậm chí là người trong đạo ta cũng khó có thể làm được. Thật đúng là khiến cho người khác phải thán phục. Chỉ là, ngươi càng kiên trì lâu thì sự thống khổ khi bị tra tấn sẽ càng khó chịu.
Hừ hừ, Bạch Hoài Chỉ cười, đưa ánh mắt dò xét Lâm Hi, đầy vẻ đắc ý nói:
- Ngươi cho rằng đám ác ma ở đấy nhiều thì có thể giúp cho ngươi thoát được khỏi mắt ta sao. Thật là ngây thơ đó! Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, vị diện này có ba lối ra thì đều bị ta an bài Chân truyền đệ tử chờ ở đó rồi. Khi ta phát hiện ra nơi này là chỗ ngươi tiến vào, thì ta cũng cho an bài thiên la địa võng ở nơi này rồi.
- Ngươi trúng phải Tình dục chân khí của ta, cho dù ngươi trốn đi đâu, thoát ra bằng vị diện thông đạo nào, thì cũng trúng phải mai phục của ta mà thôi. Thiên la địa võng nơi đây, cho dù ngươi có cố tới đâu, thì cũng vẫn không vượt qua nổi bàn tay của ta, chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Bạch Hoài Chỉ lạnh lùng nói.
Thật lâu rồi chưa có kẻ nào khiến cho nàng ta phải nổi giận tới như vậy, tên này không nghi ngờ gì đúng là có bổn sự, nhưng đáng tiếc là hắn động vào nhầm người rồi.
Tà đạo bát mỹ nhân cũng không chỉ có sắc đẹp và sự tàn nhẫn không, mà còn có được trí tuệ hơn người, đã có không biết bao nhiêu Tiên đạo đệ tử chết ở trên tay các nàng rồi.
Vậy mà tên Lâm Hi này lại cho rằng hắn có thể thoát được sao ? Thực là đáng cười mà!
Luận trí tuệ, thì cuối cùng nàng ta vẫn cao hơn một bậc.
- Sư huynh, mau khóa chân khí của hắn rồi mang hắn về thôi. Chờ khi quay về Tà Thần Phong thì mới dần dần chế luyện, một thân chân khí của hắn ta cũng không cần, nhưng xương cốt và máu huyết của hắn có chứa dược tính của Kim Liên tử thì ta nhất định phải dùng để luyện chế đan dược, bù vào tổn thất lúc trước.
Bạch Hoài Chỉ cũng không màng tới Lâm Hi.
Trước mặt Chân truyền đệ tử thì Thánh vương cũng coi như không, cho nên Lâm Hi cũng như vậy mà thôi.
- A, được rồi sư muội, như ngươi muốn!
Thanh niên nam tử cười.
- Chờ một chút!
Lâm Hi đột nhiên lên tiếng.
- Phải chăng ngươi muốn nhờ vào địa thế nơi này để chống lại, rồi để ta giết chết ngươi ư? Yên tâm, ta kiên nhẫn lắm, tra tấn kẻ khác cũng là một loại khoái hoạt, huống hồ thực lực của ngươi cũng không tệ cho lắm.
Vị Chân truyền đệ tử kia cười nói.
Lâm Hi cũng không thèm để tâm tới cái tên Chân truyền đệ tử kia, chỉ bằng cảm giác của bản thân nhìn về phía Bạch Hoài Chỉ đang đứng.
Bởi hiện giờ hai mắt hắn đều đỏ lừ, vô cùng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ mà thôi. Huyết dịch tựa như dung nham nóng chảy, khiến cho Lâm Hi chỉ có thể dựa vào chân khí và ý chí bản thân để tận lực áp chế mà thôi.
- Bạch Hoài Chỉ, ngươi có muốn Kim Liên tử không?
Trên mặt Lâm Hi lộ ra một nụ cười.
Lời Lâm Hi phát ra, Bạch Hoài Chỉ lại nở một nụ cười tựa như hoa mùa thu, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:
- Ngươi vẫn còn có Kim Liên tử sao?
Ánh mắt đó, tựa như hận không thể nuốt luôn Lâm Hi vậy.
- Nghe tiếng đàn mà hiểu nhã ý, Bạch Hoài Chỉ ngươi thực thông minh. Thực ra thì miếng Kim Liên tử kia ta cũng chưa có ăn, nó vẫn còn ở trên người ta. Ngươi không phải là muốn cướp sao, ta đã sớm đề phòng rồi.
Lâm Hi nói.
Bạch Hoài Chỉ hít một hơi sâu, cố gắng giữ sự xúc động muốn giết chết Lâm Hi của bản thân, lạnh lùng nói tiếp:
- Đừng có mà ra vẻ, tình cảnh của ngươi bây giờ không khác gì bị giam cầm hết, có trốn cũng không thoát đâu. Giao ra Kim Liên tử thì ta có thể cho ngươi chết nhanh chóng mà không đau khổ, bằng không chờ khi ngươi bị tra tấn liên tục thì cuối cùng có muốn chết cũng không được. Tà Thần Phong chúng ta biết nhiều nhất chính là tra tấn kẻ khác.
- Ây! Bạch Hoài Chỉ a, ngươi đừng có mà bức ta nhé. Dù sao thì ta có chết cũng không ngại liều cá chết lưới rách đâu. Ngươi đừng quên, ta có thể dùng chân khí trực tiếp hủy đi Kim Liên tử, như vậy thì ngươi chẳng thể nào chiếm được thứ gì hết.
Lâm Hi cười nói.
Trong màn giao phong trí tuệ thì chỉ xem ai lợi hại hơn mà thôi.
Sắc mặt Bạch Hoài Chỉ và tên đệ tử chân truyền kia cũng phải thay đổi.
Công pháp Tà đạo thường chú trọng đường tắt, khác hẳn với Tiên đạo nhất mạch. Cho dù Kim Liên tử có bị Lâm Hi ăn mất, thì cũng có biện pháp lấy nó ra từ trong cốt nhục của hắn, chỉ là hiệu quả sẽ kém đi một chút. Nhưng nếu như Kim Liên tử mà bị hủy đi thì cái gì cũng không thể lấy được.
Cách này thì công pháp nào cũng biến thành vô dụng hết.
- Ngươi muốn như thế nào?
Bạch Hoài Chỉ nắm chặt bàn tay, dòng hận thù hỏi.
- Rất đơn giản, ta trả Kim Liên tử cho ngươi, nhưng ngươi phải thả cho ta một đường sống. Chuyện giữa chúng ta coi như xóa bỏ.
Lâm Hi tự tin nói.
- Sư muội, chuyện này thì vẫn nên là ngươi quyết định đi thôi.
Thanh niên kia lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về phía Bạch Hoài Chỉ, vì Kim Liên tử là cơ hội để cho Bạch Hoài Chỉ trùng kích Tiên đạo chi cảnh, chuyện trọng đại như thế thì hắn cũng không tiện can thiệp vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.