Chương trước
Chương sau
- Còn có 3000 trượng, cần phải cố gắn chịu đựng a...
Lâm Hi chỉ có thể cắn lên lưỡi, dùng toàn bộ ý chí của mình để tiếp tục duy trì thanh tỉnh.
- Chỉ cần xuyên qua vị diện thông đạo, phóng xuất ra Tứ Cực đại ngược là ta có thể thoát khỏi nơi này rồi.
Trong đầu Lâm Hi hiện lên từng đạo ý niệm như vậy, mồ hôi vã ra như gặp mưa, chảy từ ròng ròng xuống, hắn đang trà trộn trong một đám ác ma, khi lao đi thì cùng kè vai với bọn hắn mà đi.
Từng đợt tanh hôi từ đám ác ma truyền tới, ngược lại càng khiến cho Lâm Hi có chút thanh tỉnh hơn.
Lúc này rồi thì cũng chẳng thể nào so đo thiệt hơn được nữa.
Khoảng cách càng thêm gần với thông đạo vị diện, vì hắn đã cảm giác được khí tức không gian rồi.
- Chủ nhân người thế nào rồi....
Thanh âm của Tạp Mễ Lạp vang lên, tựa như có chút nghẹn ngào, chưa có lúc nào mà Hấp Huyết nữ vương lại hoảng loạn tới như bây giờ. Nàng ghé lên người Lâm Hi, có thể cảm giác được thân thể của hắn lúc này đang giống như một khối bàn ủi bị nung đỏ vậy.
Bước chân của hắn càng thêm nặng, một bước một bước lại càng thêm lảo đảo, tựa như tùy lúc có thể ngã xuống vậy.
Từ khi đi theo Lâm Hi đến nay, hắn luôn làm nàng ấn tượng, vẫn luôn tỉnh tảo, cơ trí, cho dù đối mặt với Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo thì cũng vẫn có biện pháp. Nhưng là hiện tại thì...
Đây là lần thứ nhất Tạp Mễ Lạp chứng kiến Lâm Hi lâm vào tình huống như thế này.
- Nữ nhân chết tiệt kia! Nếu như chủ nhân gặp phải chuyện không may, ta nhất định phải giết ả ta, khiến ả ta chôn cùng chủ nhân!
Trong nội tâm Tạp Mễ Lạp đầy sát ý, trừ Long Băng Nhan ra thì vị tà đạo thánh nữ này đã biến thành đối tượng mà nàng căm hận, muốn giết chết ngay.
- Đừng có nói nữa, ta không sao, đừng để chúng ta bị chúng phát hiện ra...
Lâm Hi nói, thanh âm của hắn ồ ồ, tựa như nói những lời này cũng khiến cho hắn tiêu hao không ít khí lực.
- Chủ nhân, có muốn triệu hoán Lạc Anh tiên tử không, thực lực của nàng ta cao, hẳn là có biện pháp đó...
Tạp Mễ Lạp nghẹn ngào nói, lúc này nàng ta hoàn toàn không có chủ ý gì hết.
- Không cần...
Lâm Hi lắc đầu, trong lòng thì thầm cười khổ.
Hắn cho Lạc Anh tiên tử đại bộ phận quyền khống chế Tiểu động thiên pháp khí, để nàng ta có thể tự do ra vào. Thế nhưng Lâm Hi cũng không có biện pháp nào cưỡng chế triệu hoán nàng ra ngoài.
Trên thực tế thì Tiểu động thiên pháp khí này căn bản Lâm Hi cũng không cần dùng.
Hơn nữa, mặc dù Lạc Anh tiên tử có được triệu hoán ra thì cũng vô dụng, dùng cấp bậc Bán bộ chân truyền của nàng ta, lại có một thân thuần dương chân khí hạo đãng như vậy, ở một cái nơi tụ tập toàn ác ma như này thì cho dù có đứng cách xa mấy trăm dặm, thì cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của đám ác ma địa ngục và Bạch Hoài Chỉ.
Đối với hệ hắc ám, những tên tà đạo tu sĩ dùng âm khí làm trọng, với những tên địa ngục sinh vật thì khí tức thuần dương trên người đám Chân truyền đệ tử, tựa như là mặt trời lúc nửa đêm vậy, vô cùng chói mắt xuất hiện trên bầu trời cao kia.
Hơn nữa Lạc Anh tiên tử khác với hắn, không hề có chân khí liên tục không ngừng kia, nếu như bị bao vây trong ác ma hải dương thì kết cục chỉ là kiệt lực mà chết thôi, chứ không có năng lực nào để phản kích hết.
- Rốt cuộc cũng tới. Chỉ cần đi vào thông đạo vị diện thì có thể rời khỏi nơi này rồi.
Lâm Hi hiểu cũng chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng một ngày chẳng khác gì một năm.
- A, sư muội đoán không có sai, ngươi quả nhiên là tới nơi này!
Một tiếng cười khẽ vang lên, thanh âm cũng không lớn, nhưng trong một đại quân ác ma đông nghìn nghịt như này lại có thể truyền tới tai của Lâm Hi.
Uỳnh uỳnh!
Tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang, từ trên cao đánh xuống, vốn nhẹ nhàng vô cùng, nhưng từ trong tâm lại lạnh lẽo vô cùng, thật như là ngã vào trong hầm băng vậy.
- Bị phát hiện rồi!
Một ý niệm xẹt qua trong óc, tứ chi Lâm Hi lạnh buốt vô cùng.
Oanh!
Tựa như tiếng sét đánh lên mặt đất, một cỗ uy áp khổng lồ, tựa như thái sơn áp đỉnh, từ trong hư không đột nhiên đánh xuống từ hư không.
Uy áp khổng lồ này áp bức xuống, trấn áp từ trên hư không xuống, tựa như một đạo hắc nhật phủ từ trên trời xuống, toàn bộ vị diện thông đạo lập tức yên tĩnh lại, âm thanh dường như im ắng lại.
- Chân truyền đệ tử!
Trong đầu Lâm Hi chỉ có ý niệm này trong đầu, sau đó bên tai nghe thấy một hồi âm thanh nổ mạnh bên tai.
Oành oành!
Thuần âm tà khí mênh mông cuồn cuộn như bài sơn đảo hải, che khuất bầu trời, dùng tốc độ nhanh như thiểm điển đột nhiên áp tới.
Thiên Băng Đia Liệt, sơn hà toái nát!
Đây chỉ là cảm giác của Lâm Hi, bởi khi cỗ tà khí kia đập tới thì Lâm Hi chỉ còn kịp làm một chuyện, đó là tâp trung toàn thân Thái Cổ Long Cương để hộ thân, sau đó lao tiếp tới.
Uỳnh!
Chân khí va chạm vào nhau, Lâm Hi kêu lên một tiếng, tựa như bị một tòa đại sơn đụng phải, bay thẳng ra ngoài,mạnh mẽ đập thẳng lên trên mặt đất.
Ông!
Lâm Hi rơi mạnh thẳng xuống đất, đại địa run rẩy không thôi, khiến cho xương cốt toàn thân Lâm Hi cũng vang lên những âm thanh răng rắc, không biết đã gẫy mất mấy cái xương rồi.
- Tránh ra!
Tiếng một nữ tử vang lên, tựa như lôi đình lao tới, từ phía sau truyền tới.
Tà đạo bát mỹ nhân, Bạch Hoài Chỉ lạnh lùng đi tới, ánh mắt nhìn Lâm Hi, cười lạnh nói:
- Chạy đi, ngươi cứ thử chạy đi! Hừ, ngươi cho rằng ngươi chạy nổi sao? Ta Huyết Hồng Nhan chinh chiến Tiên đạo giới, còn chưa có bị một tên đệ tử Tiên đạo nào sắp đặt đến như vậy. Ngươi ăn Kim Liên tử của ta, hủy đi tà đạo Kim Liên của ta, còn phá hỏng con đường tấn chức thành Chân truyền đệ tử của ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?
- Ha ha, sư muội, ngươi tới rồi.
Ở trước vị diện thông đạo, một đám Ác ma tránh đưởng ra, một tên thanh niên tầm 27,28 bước tới, toàn thân khí tức âm khí, dày đặc tựa như là triều tịch vậy.
Người này vừa mới xuất hiện tựa như ánh trăng át đi ánh sao vậy, hoàn toàn đè ép hào quang của Lâm Hi và Bạch Hoài Chỉ.
Đây mới chân chính là tà đạo Chân truyền đệ tử, Bạch Hoài Chỉ tuy chỉ được coi là Bán bộ chân truyền đệ tử, nhưng thuần âm tà khí trên người nàng ta mà so với hắn thì thực là kém quá nhiều.
- Ta vốn muốn đi tới thời không chủ thành, tham gia tiến công Tiên đạo tông phái. Chỉ là nếu như sư muội cần tới ta, thì tự nhiên sẽ tới. Chỉ mong sau này sư muội có thê nói tốt giùm sư huynh ta trước mặt lão tổ.
Thanh niên nam tử lên tiếng, mặc dù thân phận của hắn là Chân truyền đệ tử, so với Bạch Hoài Chỉ còn cao hơn, nhưng khi đối mặt với Bạch Hoài Chỉ thì lại không có chút cảm giác nào là sư huynh, ngược lại hắn lại vô cùng cung kính với đối phương.
Ở Tà Thần Phong, ai khiến cho lão tổ vui mừng thì địa vị của người đó sẽ cao hơn một bậc, chứ không có quan hệ quá lớn tới thực lực.
Điểm này thì lại khác xa hẳn với Tiên đạo tông phái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.