Chương trước
Chương sau
Không có một sự báo trước nào, một đạo chấn động vô hình, lấy Lâm Hi làm trung tâm, phóng xuất thẳng ra, bao phủ lấy vạn trượng, sau đó tất thảy đều trở nên mơ hồ dần dần.
- Mau lùi lại!
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn tới, khiến cho cả người căng thẳng, hơn nữa trong chớp mắt, đã tăng lên không ngừng, Bạch Hoài Chỉ khi nhìn thấy Lâm Hi đang làm gì thì nhịn không được hét lên một tiếng bén nhọn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
- Phanh!
Tựa như một con thỏ bị kinh sợ, Bạch Hoài Chỉ mạnh mẽ đánh bay vài tên đệ tử tà đạo chắn đường, cũng không thèm ngoảnh lại, mà điên cuồng lao về phía trước. Cùng lúc đó, cổ tay nàng ta rung lên, chuỗi hạt mười tám viên bạch cốt cũng không ngừng chấn động, hóa lớn lên, biến thành một một chiếc xa luân, bay quanh người nàng ta, bảo vệ nàng ta ở trong.
Bạch Hoài Chỉ mặc dù phản ứng nhanh, nhưng Lâm Hi ra tay còn nhanh hơn nữa.
Răng rắc!
Lấy Lâm Hi làm trung tâm, trong phương viên vạn dặm, thiên địa bỗng dưng tối sầm lại, sau đó hư không vặn vẹo, cả không gian tựa như một miếng thủy tinh vỡ vậy, từng khúc bị đánh nát, cuối cùng hóa thành chân không.
Ầm ầm!
Bốn phía xao động không ngừng, tên Ma Vương bị Bạch Hoài Chỉ dùng uy áp chỉ huy hay là đám đại quân Ác Ma đông nghìn nghịt kia, đến kêu một tiếng cũng không kịp, liền hóa thành tro bụi.
- A!
Bạch Hoài Chỉ hét thảm một tiếng, xa luân làm từ tràng hạt mười tám viên bạch cốt nổ liền hai viên, đánh bay người nàng, tựa như một con diều đứt dây vậy.
Nhưng phản ứng của Bạch Hoài Chỉ cũng khác xa với thường nhân, tuy bị thương vì một chiêu này nhưng nàng ta vẫn cố nén đau đớn, không hề do dự, lại tiếp tục bỏ chạy, muốn kéo khoảng cách thực xa với Lâm Hi.
Giờ phút này, trừ Bạch Hoài Chỉ ra thì vạn trượng xung quanh người Lâm Hi đã không còn một thứ gì, tất cả đều trống không. Toàn bộ đám Ác Ma đang lao tới, hay là mấy tên tà đạo Thánh vương khác, thì trong một kích của Lâm Hi, đã phi hôi yên diệt, cuối cùng nằm xuống với đất mẹ.
Một chiêu Phấn Toái Đại Pháp cuối cùng đã thể hiện ra sự mạnh mẽ của nó.
- Bạch Hoài Chỉ, đây là do ngươi tự tìm chết mà.
Trong mắt Lâm Hi bắn ra hàn quang, Hoàng Kim Long dài hơn trăm trượng, phát uy áp thần thánh từ trên hư không xuống. Sau đó rống lên một tiếng, lao tới nhanh như điện, định thừa thắng xông lên, muốn giải quyết ngay vị tà đạo thánh nữ Bạch Hoài Chỉ này cho nhanh gọn.
- Thiên Lôi đại pháp!
Đan điền Lâm Hi chấn động, lôi quang quanh thân lập lòe, hắn định thi triển ra Thiên Lôi đại pháp có uy lực gần với Phấn Toái đại pháp, thân long uốn lượn trên hư không co lại, tựa như một mũi tên, bắn thẳng về phía Bạch Hoài Chỉ.
Bạch Hoài Chỉ đã bị thương, thừa dịp Phấn Toái đại pháp làm cho vô số Ác Ma bị tiêu diệt cho nên Lâm Hi muốn đuổi theo nàng, dùng Thiên Địa Luân Hồi Ân giết chết nàng ta luôn.
Bạch Hoài Chỉ muốn đánh lén Lâm Hi, nhưng cuối cùng lại phải chết dưới tay của Lâm Hi. 
Bạch Hoài Chỉ cảm giác được Lâm Hi đang đuổi theo, sắc mặt trắng nhợt đi, không hề nghĩ ngợi, đem một thân tà khí thúc đẩy tới đỉnh phong, mạnh mẽ xông thẳng ra ngoài.
- Bạch Hoài Chỉ, ngươi trốn không nổi đâu.
Lâm Hi cảm thấy vô cùng đắc ý.
Ngàn trượng, trăm trượng, năm mươi trượng... đột nhiên dị biến hiện, trong khoảng cách ba mươi trượng với Bạch Hoài Chỉ đang bị thương, Hoàng Kim cự long hóa thân từ Lâm Hi đột nhiên dừng lại, thân hình loạng choạng, trực tiếp rơi từ trên không trung xuống.
Uỳnh uỳnh!
Thân thể Cự Long rơi trên mặt đất, khiến cho bụi bay mờ mịt.
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao chân khí lại hỗn loạn như vậy, chẳng lẽ là trúng độc? Đến nhìn cũng thấy mơ hồ.
Lúc này cũng hiểu chuyện này không thể coi là chuyện đùa cho được.
Ngay khi mà chân khí trong cơ thể hắn hỗn loạn, rồi ngã từ không trung xuống, nghiêm trọng hơn, đó là Lâm Hi có cảm giác toàn thân nóng lên, ánh mắt mơ hồ, trong đầu tựa như khó có thể khống chế được bản thân, tự nhiên có rất nhiên ý niệm sinh ra trong đầu hắn.
- Sát!
Từng tiếng kêu, từ bốn phương tám hướng truyền lại, đám Ác ma kịp phản ứng thì tất cả cùng lao thẳng tới phía Lâm Hi mà đánh tới.
- Lui ra!
Một tiếng quát chói tai vang lên, ngàn vạn Ác ma cảm thấy run rẩy trong linh hồn, tuy không biết được kẻ lên tiếng là ai, nhưng bọn chúng vô hình chung lựa chọn thần phục, vốn là đám Ác ma đang định lao lên kia bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn tứ phía, rồi sau đó lui về.
Xuất hiện trước mặt Lâm Hi bây giờ chính là “Bạch Hoài Chỉ” bị Thái Cổ Long Cương của Lâm Hi bức cho chạy thục mạng khắp nơi, giờ nàng ta đột nhiên quay lại, nhìn con Hoàng Kim cự long nằm trên đất mà cười không ngừng. Nàng phất tay, nhẹ nhàng đẩy lui đám Ác ma chung quanh, thực buồn cười, nếu để cho đám ác ma lao tới, thì hài cốt của tên này làm sao còn chứ, nàng ta còn muốn dùng cốt nhục của hắn chế tạo đan dược, thì làm sao có thể để cho đám ác ma này ăn cho được.
- Ha ha ha, tốt lắm, cuối cùng thì cũng phát huy tác dụng rồi. Ta còn cho rằng nó không có tác dụng gì với ngươi đó! Thế mà có thể chịu đựng được lâu đến như vậy nha.
Bạch Hoài Chỉ dùng một ánh mắt tựa như thợ săn nhìn con mồi đã rơi vào trong cạm bẫy với Lâm Hi, nhìn Lâm Hi mà cười khanh khách.
- Nữ nhân kia, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?
Thân hình Lâm Hi run rẩy không thôi, trong tình huống chân khí hỗn loạn như này, Thánh Long hóa thân cũng không còn cách nào duy trì được nữa, hào quang lóe lên, Long thân của Lâm Hi dần thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại chân thân như ban đầu.
- Chủ nhân, người làm sao thế?
Âm thanh của Hấp Huyết nữ vương vang lên trong đầu hắn, đầy vẻ lo lắng, vì loại biến hóa này của Lâm Hi đã vượt qua những hiểu biết của nang ta.
- Ta, ta không sao...
Lâm Hi nói nhưng chân khí trong cơ thể hắn càng thêm hỗn loạn.
Thái Cổ Long Cương có thể khắc chế vạn tà, lúc trước cho dù là Vu Độc chân khí của Chu Dung cũng không làm gì được hắn, Lâm Hi không thể nào tin được, bản thân lại có thể vô thanh vô tức trúng độc của Bạch Hoài Chỉ.
- Lạc lạc, ngươi còn tưởng rằng bản thân bị trúng độc à.
Bạch Hoài Chỉ cười, tình trạng của Lâm Hi càng kéo dài lâu thì phát tác càng mạnh, thời gian lúc này đã đứng ở bên nàng ta rồi.
- Ngươi lúc này hẳn là có cảm giác miệng lưỡi khô đắng, chân khí càng ngày càng thêm hỗn loạn, mà thân thể bắt đầu nóng lên đúng không.
Vẻ mặt Bạch Hoài Chỉ vô cùng vui vẻ.
- Hèn hạ, ngươi đến cùng đã dùng loại độc gì với ta?
Lâm Hi tức giận mắng.
- Độc? Ha ha, ngươi đến giờ vẫn còn nghĩ đó là độc sao?
Bạch Hoài Chỉ nghe Lâm Hi nói thì liền cười:
- Thật sự là cô lậu quả văn, uổng công ngươi là Tiên đạo đệ tử. Chẳng lẽ ngươi không nghe tới Bát Đại tà đạo của Tà Thần Phong, Tình Dục đạo sao? Trên thế giới này những kẻ có thể chống được kịch độc vô cùng nhiều, nhưng làm sao có thể ngăn được Tình Dục đạo của tà đạo ta chứ. Kẻ có thể ngăn được đến giờ vẫn còn chưa có sinh ra đâu. Ta chờ ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng không chịu được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.