Chương trước
Chương sau
Bên cạnh, tà tu tuổi trẻ huyết khí tràn đầy cũng cúi đầu không nói.
Bạch Hoài Chỉ không nói gì thêm, bị người theo dõi còn không biết chút nào, tuy rằng khiến người có chút hoài nghi đối với năng lực của Ân Thái Cảnh, nhưng cái đó không quan hệ gì đến nàng cả, nàng để ý chỉ có một vật, đó chính là nơi hạ lạc của "Kim liên tử".
Rất nhanh, tất cả động tác của Lâm Hi trong vị diện này đều hiển hiện trong mắt mọi người.
Từ lúc tiến vào vị diện, đến vụng trộm ẩn núp..., tất cả đều xuất hiện trong mắt mọi người.
Trong cả quá trình, có một biến hóa rõ ràng nhất là "Tiểu biên bức" bay lượn giam dị trên không gian ngày càng nhiều. Nhiều "Gián điệp" như vậy, nhưng phía dưới rõ ràng không ai phát hiện.
Bạch Hoài Chỉ cùng vị sư huynh kia lần nữa nhìn thoáng qua Ân Thái Cảnh, ánh mắt cực kỳ lạnh như băng. Ân Thái Cảnh da mặt trướng hồng, lòng cũng tràn đầy xấu hổ, trong vị diện này, vốn đã có một ít tiểu sinh vật kỳ dị, ai lại ngờ tới đám dơi đó lại là tai mắt của người khác chứ.
Ân Thái Cảnh chỉ cho là một ít sinh vật bình thường qua lại thôi, hơn nữa, loại thủ đoạn giám thị này không khỏi quá kỳ dị rồi. Nếu không phải cuối cùng Hấp huyết nữ yêu kia ra tay thì hắn chỉ sợ dù có thấy những tiểu biên bức này cũng không có cách nào liên hệ nó với Hấp huyết nữ yêu kia với nhau được.
Khu vực khói đen tràn ngập, hình ảnh tiếp tục trình diễn. Ngay lúc Lâm Hi cưỡi "Tứ Cực Đại Uyển" đột nhiên bạo khởi, một bả cướp đoạt "kim liên tử", hủy diệt "Tà Đạo Kim Liên" thì Bạch Hoài Chỉ rốt cục cũng biến sắc.
Hai người sư bá, sư điệt Ân Thái Cảnh thì trong nội tâm run lên, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Răng rắc!
Lòng bàn tay Bạch Hoài Chỉ phát ra một hồi giòn vang răng rắc, thanh âm này tựa như lôi đình đánh lên lòng hai người Ân Thái Cảnh. Bạch Hoài Chỉ đứng ở nơi đó, sắc mặt trắng bệch, toàn thân tản ra một cổ sát cơ sâm lãnh. Nhưng mà vượt ngoài ý định, Bạch Hoài Chỉ cũng không động thủ, cũng không bộc phát.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trẻ tuổi hiện lên trong khói đen.
Hình ảnh vẫn còn trình diễn, nguyên một đám hành động săn giết kế tiếp khiến thần sắc Bạch Hoài Chỉ biến ảo không thôi, mà ngay cả tên cường giả Tà Đạo Tiên Đạo Cảnh cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
"Tứ Cực Đại Uyển" phối hợp với kiếm đạo cường đại, năng lực lập tức miểu sát đối phương mà Lâm Hi bày ra khiến cho người âm thầm kinh tâm không thôi.
Loại phương thức này hoàn toàn khiến thực lực của mình phát huy một cách vô cùng tinh tế. Coi như là Bạch Hoài Chỉ cũng phải kiêng kỵ vài phần. Nếu không phải Luyện Khí Cảnh và Tiên Đạo Cảnh chênh lệch cực lớn, thì ngay cả "Chân truyền đệ tử" hắn cũng có thể uy hiếp được.
- Đệ tử Tiên Đạo thật lợi hại, xem bộ dạng hắn ra tay, chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới ‘nhân mã hợp nhất’ rồi. Một thớt Tứ Cực Đại Uyển, rõ ràng có thể khiến hắn phát huy ra lực sát thương đáng sợ như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không phải hộ thân cương khí của cường giả Tiên Đạo Cảnh chúng ta có thể ngăn trở kiếm khí của hắn thì cũng sẽ bị hắn dễ dàng chém giết.
Cường giả Tiên Đạo kia ánh mắt cũng âm thầm rung động.
Phương thức chiến đấu mà Lâm Hi biểu hiện ra như linh dương treo giác, không chút dấu vết, đối phương cơ hồ chỉ lộ ra chút sơ hở, chỉ một chút sơ hở như vậy nhưng cũng đã khiến đầu lìa khỏi cổ rồi.
Loại năng lực nắm bắt chiến cơ này khiến cho người phải hoảng sợ. Hơn nữa Lâm Hi ra tay, khắp nơi hiển lộ ra một loại tàn nhẫn và quả quyết, cực kỳ dứt khoát, không giống tác phong nhu hòa của Tiên Đạo nhất mạch mà ngược lại giống như tác phong thân kinh bách luyện của Tà Đạo, Ma Đạo nhất mạch vậy.
Coi như là "Chân truyền đệ tử" tấn chức Tiên Đạo Cảnh cũng tự hỏi không có khả năng làm tốt hơn Lâm Hi!
Nhớ tới trước kia, chuyện Lâm Hi quyết định thật nhanh, tránh thoát tà xử đánh lén, trong lòng của hắn càng thêm kiêng kỵ đối với tên đệ tử Tiên Đạo này.
- Sư muội, xem ra bọn hắn không nói sai. Tên đệ tử Tiên Đạo này thực lực cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn. Càng có một đầu Tứ Cực Đại Uyển cường đại. Ân Thái Cảnh bọn hắn đánh không lại cũng là lẽ thường, ngược lại cũng không thể trách bọn hắn.
"Chân truyền đệ tử" mở miệng nói, nhưng trong lòng lại thở dài, chuyện mất "Kim liên tử" cũng không nhỏ. Hắn cũng chỉ có thể giúp bọn hắn giải vây thôi.
Đương nhiên, ở một trình độ nào đó, mất "Kim liên tử" xác thực không thể xem như lỗi của bọn hắn. Dù đổi thành người khác, kết quả cũng sẽ không có gì khác biệt cả.
Trừ phi là phái một đám "Chân truyền đệ tử" trông coi chỗ này!
"Huyết Hồng Nhan" Bạch Hoài Chỉ không nói gì, từ lúc "Kim liên tử" bị đoạt thì sắc mặt của nàng đã trở nên âm trầm hơn rất nhiều, tràn đầy một cổ sát cơ sâm lãnh.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào khu khói đen tràn ngập, tựa hồ vẫn còn kỳ vọng, sau đó thẳng đến cuối cùng, Lâm Hi rời đi, đuổi theo giết "Ân Thái Cảnh" nhưng vẫn không có chút dấu hiệu đoạt lại được "Kim liên tử".
"Kim liên tử" nàng dùng để trùng kích Tiên Đạo Cảnh, cứ như vậy bị một tên đệ tử Tiên Đạo cướp đi. Nếu như không có ngoài ý muốn, trừ phi lão tổ bên trên lại ban thưởng một "Kim liên tử" khác, bằng không thì từ hôm nay về sau, nàng phải tiêu tốn vài năm khổ công để tăng lên tinh thần lực rồi.
Những "Dung tài" này, cứ như vậy lại hủy diệt đường tắt một bước lên trời của nàng!
Phanh!
Không chút dấu hiệu, Bạch Hoài Chỉ duỗi ra một chưởng, trực tiếp vỗ vào lồng ngực tên tu sĩ Tà Đạo trẻ tuổi kia, trước ngực xuyên thấu, sau ngực xuyên ra, bàn tay máu chảy đầm đìa, trực tiếp duỗi ra sau lưng.
Ầm ầm!
Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
- Thánh nữ! --
Ân Thái Cảnh toàn thân chấn động, nghẹn ngào kinh hô, kinh hãi nhìn tất cả.
- Ta, ta..., ngươi, ngươi!...
Tu sĩ Tà Đạo trẻ tuổi kia cong người lại, con mắt mở lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn giai nhân trước mắt, còn có cánh tay trắng nõn kia nữa, hắn cảm giác sinh mệnh lực trong cơ thể đang cấp tốc xói mòn.
Máu tươi tành hồng không ngừng từ miệng trong tuôn ra, hắn muốn nói chuyện, nhưng chỉ khiến máu càng chảy ra nhiều thêm.
- Ân Thái Cảnh, ta không thể giết ngươi, nhưng hắn vẫn nhất định phải chết. -- đây là cái giá ngươi phải trả.
Bạch Hoài Chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ân Thái Cảnh, trong mắt một mảnh sát cơ sâm lãnh, bàn tay chấn động, phịch một tiếng, vị sư điệt kia của Ân Thái Cảnh trực tiếp bị nàng chấn thành mảnh vỡ.
Nữ tử của Tà Đạo nhất mạch bất kể là xinh đẹp như hoa, hay là độc như rắn rết, đều không có người nào đơn giản cả.
Bạch Hoài Chỉ thân là "Tà Thần Phong" bát mỹ nhân lại càng phải như vậy.
Ân Thái Cảnh trên mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn qua thi khôi rơi lả tả trên đất, đáy mắt lộ ra một tia thần sắc thống khổ, sau đó hắn cuối cùng cũng không dám làm gì, chỉ thở dài một tiếng
- Thư nhi...
Ân Thái Cảnh trong nội tâm một hồi run rẩy.
Tuy rằng danh nghĩa là sư bá và sư điệt, nhưng trên thực tế, đó thật ra là con riêng của hắn.
Chuyện này người biết không nhiều lắm, nhưng người tầng trên đều biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.