Chương trước
Chương sau
- Bạch Nguyên sư huynh, Yêu tộc huyết mạch của ngươi thật sự không có biện pháp khống chế sao?
Lâm Hi nhớ tới chuyện lúc ban ngày, đột nhiên mở miệng nói.
- Không được.
Bạch Nguyên lắc đầu, cảm xúc đã khôi phục rất nhiều:
- Sau khi hóa thành Cự Viên, trong nội tâm của ta chỉ có Hắc Ám, dục vọng giết chóc, quá mức mãnh liệt, chẳng phân biệt được địch ta. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta vừa mới hóa thân đã oanh phá cấm chế ném các ngươi ra ngoài. Nếu như không làm như vậy, các ngươi cũng sẽ bị ta giết chết.
Nhớ tới tình cảnh lúc ban ngày, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải liếc mắt nhìn nhau, đều chảy mồ hôi lạnh. Dùng thực lực của hai người tuyệt đối không có khả năng đối kháng với Bạch Nguyên ở trạng thái "Cự Viên" được.
- May mắn...
Trong lòng Âu Dương Nạp Hải nghĩ mà sợ không thôi, bị người một nhà giết chết, vậy cũng quá oan đi!
- Sư huynh, lời ngươi nói, ta kỳ thật cũng không đồng ý lắm. Huyết dịch Yêu tộc có lẽ thật sự tràn ngập giết chóc và dục vọng khát máu, nhưng chưa hẳn đã không thể khống chế. Nếu quả thật như ngươi nói, ta và Âu Dương sư huynh hiện giờ chưa hẳn đã có thể còn sống sót. Ở trạng thái Yêu tộc, ngươi vẫn có thể khống chế thân thể, chỉ là không quá mãnh liệt thôi. Ngươi phải làm, chính là tăng cường phần khống chế này.
Lâm Hi thản nhiên nói, ánh mắt lộ ra thần sắc suy tư:
- Ta cảm giác sự bài xích của ngươi đối với Yêu tộc huyết dịch là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến người không cách nào khống chế nó. Bài xích cũng có nghĩa là ở trạng thái Cự Viên không có người khống chế, tự nhiên sẽ lâm vào không thể khống chế rồi. Sư huynh, ngại gì không thử khống chế yếu huyết trong cơ thể một chút.
Bạch Nguyên trầm mặc không nói. Tâm ý của Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải hắn đương nhiên minh bạch, nhưng muốn tiếp nhận, khống chế "Tạng huyết" mà bản thân vẫn một mực bài xích, nói dễ vậy sao.
Lâm Hi vẫn nhìn Bạch Nguyên, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn đã hiểu rõ ý trong lòng hắn:
- Sư huynh, ta biết rõ ý nghĩ của ngươi. Nhưng nếu như ngươi không muốn lợi dụng lực lượng của yêu vượn, vậy thì bước đầu tiên, ngươi nhất định phải khống chế yêu huyết trong cơ thể mình, chỉ có đã khống chế, ngươi mới có thể có thể nói là ‘áp chế’. Mặc dù là vì ‘áp chế’ này thôi cũng đáng để ngươi thử một lần rồi.
Bạch Nguyên trầm mặc không nói, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp. Lời cuối cùng của Lâm Hi rốt cục cũng phát huy tác dụng.
- Ta thử một chút a
Bạch Nguyên rốt cục nói.
Lâm Hi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Một đêm này trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, phương đông đã sáng ngời, ba người dập tắt lửa, thân hình nhoáng một cái, bay lên trời, lần nữa đạp vào lộ trình phản hồi Thần Tiêu Tông.
Tinh anh ba phái liên thủ bố trí mai phục, kể cả Lý Hồng Hoang trong đó, ngay cả loại chân truyền đệ tử như "Lý Đồ Long" cũng toàn quân bị diệt, không hề nghi ngờ, đối với ba phái là một đả kích rất lớn.
Lâm Hi không biết người ba phái lúc trông thấy thi thể khắp núi sẽ có cảm thụ gì. Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, ba người dọc theo con đường này, không còn đụng phải ai cản đường nữa.
Ít nhất, trước khi có đầy đủ đội hình cường đại, Lâm Hi cảm thấy ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A sẽ không dám động thủ nữa.
Thời gian trôi qua gió êm sóng lặng, xuôi gió xuôi nước. Ba người đều có chuyện riêng, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều bận rộn tu luyện, Bạch Nguyên cũng bắt đầu thử dùng phương thức mà hai người không biết, khống chế yêu huyết trên người mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi đi trôi qua, trong "Tụ Đan Đỉnh" của Lâm Hi đều sẽ nhiều ra một vạn miếng Tiên La Đan, một đường tới, tài phú càng tụ càng nhiều. Mà lực lượng của hắn, mỗi ngày cũng đều tăng trưởng.
Hơn hai mươi ngày sau...
- Cuối cùng đã tới.
Ba người lơ lửng trong hư không, nhìn qua phía trước nói.
Không giống với trước kia, sau khi Lâm Hi đột phá đến Thánh tử cấp đã có được "Pháp nhãn", rốt cục có thể trông thấy "Thần Tiêu Sơn" to lớn độ sộ ở sâu trong thời không rồi. Tuy rằng "Pháp nhãn" trông thấy chỉ là một hình dáng mơ hồ, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng.
- Vào thôi.
Bạch Nguyên thở dài một hơi nói.
Chuyến đi Tiên La lần này xem như chấm dứt, nhưng gợn sóng ba người một đường nhấc lên còn xa chưa kết thúc. Bất quá những cái này cũng không quan hệ gì đến bọn họ nữa, là thuộc về phạm trù mà cao tầng tông phái phụ trách.
- Hô!
Thân hình nhoáng một cái, ba người đột ngột từ mặt đất mọc lên, đồng thời tiến nhập vào trong Thần Tiêu Sơn.
Trong Thần Tiêu Sơn, núi non trùng điệp núi non trùng điệp, Thiên Sơn cứng cáp, tất cả vẫn giống như trước khi ba người đi, phong ba bên ngoài tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ ảnh hưởng được tới nơi này vậy.
- Tốt rồi, cũng đến nơi đây rồi. Tiểu sư đệ, Bạch Nguyên sư huynh, ta trước tiên quay về chỗ ở đã. Chúng ta vài ngày sau gặp lại.
Âu Dương Nạp Hải nói.
- Ân.
Lâm Hi và Bạch Nguyên khoát tay áo, liền nhìn Âu Dương Nạp Hải biến mất trong hư không. Hai người quay đầu, ngay ngắn bay về hướng "Chấp Pháp Phong".
- Tiểu sư đệ, những lời ta nói với ngươi, trừ ngươi và Âu Dương sư đệ ra, không được nói cho người khác, có được không?
Giữa không trung, Bạch Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Hi giật mình, lập tức minh bạch hắn nói đến "Câu chuyện" kia liền dùng sức nhẹ gật đầu, nói:
- Ân, yên tâm đi sư huynh, ta sẽ không nói cho người khác đâu.
- Cảm ơn.
Bạch Nguyên tự đáy lòng nói, dừng một chút:
- Sư đệ, ngươi về Chấp Pháp điện trước đi, ta muốn đi gặp mấy người.
Dứt lời, cũng không đợi Lâm Hi trả lời, thân hình lập tức bắn lên trên.
- Là đi gặp những... sư huynh kia sao?
Lâm Hi nhìn thoáng qua, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Bạch Nguyên có được Yêu tộc huyết thống, tuổi thọ hơn xa Luyện Khí Sĩ đồng cấp, hơn nữa, thời gian hắn gia nhập Thần Tiêu Tông cũng vượt xa Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải, rất nhiều sư huynh đệ năm đó đều đã là "Chân truyền đệ tử" rồi. Lâm Hi đoán chừng, hắn chỉ sợ là đi tìm những chân truyền đệ tử này.
Khống chế yêu huyết, Lâm Hi là không thể giúp được gì nhiều, nhưng những chân truyền đệ tử kia thì không biết được.
- Mặc kệ nhiều như vậy, ta vẫn phải ngẫm lại làm sao để giao phó cho bên trên thì hơn.
Lâm Hi suy nghĩ, liền bay về phía Chấp Pháp điện.
Vừa mới bay ra không xa, chỉ thấy trong hư không một đạo rung động hiện lên, sau đó nhiều ra một đạo thân ảnh quen thuộc.
- Phó chưởng môn!
Lâm Hi dừng bước.
- Trở về rồi.
Thần Tiêu Tông Phó chưởng môn một thân áo lam, nho nhã nhanh nhẹn, đứng chắp tay, đứng trong hư không, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lâm Hi.
Lâm Hi kịp phản ứng, liền bước lên phía trước vài bước, thi lễ một cái, cung kính nói:
- Đệ tử bái kiến Phó chưởng môn.
- Haha, không cần đa lễ. Chuyến đi Tiên La lần này vất vả ngươi rồi. Ngươi làm không tệ, thư của Tiên La Phái chúng ta đã nhận được. Hám Sơn trưởng lão đã khởi hành tiến đến Tiên La, chắc hẳn lúc này đã đến nơi. Đợi qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta còn sẽ phái người đi qua, phụ trách việc này. Lần này, các ngươi đã lập công lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.