Chương trước
Chương sau
Thiên phú của hắn cực kỳ kinh người, trong vạn trong không một. Nếu như không có ngoài ý muốn, Bạch Nguyên ngày sau tuyệt đối có thể đặt chân Tiên Đạo Cảnh, trở thành "Chân truyền đệ tử" chói mắt nhất dưới trướng Chấp Pháp trưởng lão, đồng thời cũng là quan môn đệ tử duy nhất.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Bạch Nguyên lúc trước vẫn thuận buồm xuôi gió, thế như chẻ tre, nhưng đến khi trùng kích "Tiên Đạo Cảnh" thì cũng không thuận lợi như tưởng tưởng.
Chấp Pháp trưởng lão cũng không quá nghiêm khắc hắn, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ, nguyện vọng của mẫu thân, cùng với sự kỳ vọng của sư phụ..., bỗng nhiên ngay lúc đó khiến một mặt hắc ám bị áp chế trong nội tâm Bạch Nguyên bốc phát ra.
Trong một lần xuống núi lịch luyện, Bạch Nguyên gặp được đối thủ cường đại, sau khi đánh lâu không thắng thì tất cả không thuận đều bộc phát ra.
"Yêu tộc huyết mạch" trong cơ thể Bạch Nguyên thức tỉnh, huyết mạch Yêu tộc chiến thắng huyết mạch nhân loại, Bạch Nguyên lập tức đột phá đến "Tiên Đạo Cảnh", đây là thực lực đại yêu chính cống.
Lần kia Bạch Nguyên hóa thân thành "Vượn yêu" cực lớn, dưới chân của hắn nằm đầy thi thể... Lúc Chấp Pháp trưởng lão tìm được Bạch Nguyên thì tất cả đã không thể vãn hồi rồi. "Đạo quả" trong cơ thể Bạch Nguyên nhao nhao sụp đổ, tất cả tiên khí đều chuyển hóa thành yêu lực Hắc Ám nhất, mà tu vi vốn có của Bạch Nguyên cũng trực tiếp rớt xuống đệ lục trọng Phù Lục Kỳ.
Chấp Pháp trưởng lão phong ấn "Yêu tộc huyết mạch" của Bạch Nguyên, nhưng tất cả đều đã không thể vãn hồi. 
Quay mắt về phía Chấp Pháp trưởng lão, đối mặt với vị sư phụ hắn cực kỳ tôn kính này, Bạch Nguyên phủ phục dưới chân Chấp Pháp trưởng lão, khóc rống thất sắc.
Hắn căm thù Yêu tộc đến tận xương tủy, rõ ràng trở thành Yêu tộc mà mẫu thân căm hận nhất! 
... ... 
Trong đêm tối im ắng, chỉ có thanh âm đống lửa cháy, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải ngồi ở một bên, trầm mặc không nói, ẩn ẩn, Lâm Hi trông thấy bên mặt Bạch Nguyên có một tia ướt át.
Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải mặc dù biết trên người "Bạch Nguyên" có bí mật, có câu chuyện, nhưng không nghĩ rằng chân tướng lại thế này.
- Aizz!
Lâm Hi trong nội tâm thở dài một tiếng, có loại phiền muộn không hiểu. Lúc trước, hắn quả thật muốn biết chân tướng trên người Bạch Nguyên, nhưng nếu chân tướng lại là vậy, hắn thà rằng không biết.
Là người lắng nghe, mặc dù có "Đồng tình" thì cũng không cách nào chính thức nhận thức loại thống khổ kia là thế nào.
Hắn rốt cục có chút minh bạch, Bạch Nguyên vì sao lại không thích sống chung rồi, đây có lẽ là bởi vì Yêu tộc huyết mạch trên người hắn, nhưng càng nhiều nữa là do bản tính lúc nhỏ của hắn.
- Sư huynh, kỳ thật tính chất chân khí chỉ là biểu tượng. Chỉ cần ngươi không biến hóa, trong nội tâm vẫn là chính mình, như vậy ngươi cũng không phải là Yêu tộc. Dù ngươi có thể hóa thân thành Cự Viên cũng vậy.
Lâm Hi mở miệng nói.
Hai người đều là quan môn đệ tử của Chấp Pháp trưởng lão, là sư huynh đệ chân chính, luận quan hệ còn vượt xa quan hệ với các đệ tử Thần Tiêu Tông khác, vô luận như thế nào, Lâm Hi cũng không muốn nhìn thấy vị "Đại sư huynh" này lại vì Yêu tộc huyết dịch trên người mình mà lâm vào giãy dụa và thống khổ.
- Tiểu sư đệ nói không sai, yêu huyết thức tỉnh, đó cũng không phải lỗi của ngươi. Sư huynh không cần quá mức quá nghiêm khắc mình.
Âu Dương Nạp Hải cũng ở một bên nói.
- ... Các ngươi sẽ không hiểu đâu.
Bạch Nguyên khoát tay áo, tóc dài rủ xuống, chặn đôi má. Nhưng Lâm Hi lại thấy rõ ràng, thần sắc trên mặt hắn dễ dàng hơn rất nhiều, trong nội tâm cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Miệng vết thương của mình, chỉ có tự mình thè lưỡi ra liếm", Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải cũng chỉ tận lực thôi, cũng không trông cậy vào bọn hắn nói có thể thay đổi được Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên chôn sâu bí mật trong lòng, các loại tự trách, áy náy, phẫn hận, nổi giận, tự ti, oán hận..., toàn bộ tích tụ cùng một chỗ, thời gian dài, loại gánh nặng tâm lý này chỉ sẽ càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng khiến cho hắn càng muốn áp chế Yêu tộc huyết dịch, lại càng không thể áp chế, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh.
Kỳ thật những vật này, nói ra là cũng tốt hơn nhiều, áp lực tâm lý cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
-- đây mới là mục đích của Lâm Hi mà không phải là mấy câu trên miệng.
- Lời trước kia ngươi nói với ta, có thật không vậy? Thật là sư phụ nói cho ngươi biết?
Bạch Nguyên đột nhiên mở miệng nói, hai mắt nhìn qua Lâm Hi, vô cùng sắc bén, mang theo áp bách, phảng phất như muốn từ trong mắt Lâm Hi phân biệt ra thật giả vậy.
- Đúng vậy.
Lâm Hi đón lấy ánh mắt Bạch Nguyên, vẻ mặt nghiêm nghị, không chút nhượng bộ.
Lúc này, vô luận như thế nào, Lâm Hi đều chỉ có thể kiên trì đến cùng:
- Sư phụ đúng là đã nói, huyết mạch chỉ là thứ yếu, quyết định ngươi là ai là tấm lòng, linh hồn của ngươi!
Lâm Hi lần nữa lặp lại lời trước kia.
Âu Dương Nạp Hải và Lâm Hi, vô luận nói gì đều sẽ trở thành an ủi, sẽ không khiến Bạch Nguyên nghe lọt tai, nhưng Chấp Pháp trưởng lão, đó người như thầy như cha, lời giống vậy, trong lòng Bạch Nguyên lại có được tác dụng hoàn toàn khác hẳn.
- Sư phụ kỳ thật một mực kỳ vọng, ngươi mình có thể lĩnh ngộ. Khi nói lời ấy, hắn nói không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn nói cho ngươi những lời này. Lúc ấy ta còn chưa hiểu, hiện giờ, ta hiểu được. Sư huynh, ngươi thật thật sự đã quá chấp nhất huyết mạch của mình rồi. Chỉ cần ngươi có thể khống chế Cự Viên hóa thân của mình, mặc dù có được huyết mạch Yêu tộc thì đã sao?
Lâm Hi thản nhiên nói.
Người của thế giới này tuyệt đối sẽ không thể nói ra lời như Lâm Hi, cũng không phải là vấn đề về trí tuệ mà là vấn đề tầm mắt và kinh nghiệm. Lâm Hi có một nửa linh hồn đến từ thế giới khác, nơi đó không có yêu ma, dị loại, nói ra lời này cũng không có gì hiệu quả cả.
Nhưng là người của thế giới này, không ngừng tiếp xúc với tiên khí, ma khí, yêu khí, tà khí..., các loại thú quái yêu ma, đắm chìm trong đó, không thể kiếm chế được cũng là bình thường.
Đây là sai biệt giữa tầm mắt và kinh nghiệm, vấn đề mà "Bạch Nguyên" luôn xoắn xuýt theo Lâm Hi thấy cũng không phải là vấn đề nan giải gì cả.
Những lời lúc trước nói với Bạch Nguyên ở trạng thái "Cự Viên" hoàn toàn là lý trí của Lâm Hi.
Hai người hai mắt nhìn nhau, Bạch Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, một câu không nói, Lâm Hi cũng không chút nhượng bộ. Rốt cục, hào quang bức người trong mắt Bạch Nguyên cũng dần ảm đạm lại.
- Hô!
Bạch Nguyên thở phào nhẹ nhỏm, như trút được gánh nặng.
- Cũng may, rốt cục có hiệu quả rồi.
Lâm Hi cũng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
- Cảm ơn ngươi, sư đệ.
Bạch Nguyên quay đầu, thấp giọng nói.
- Chúng ta vốn chính là sư huynh đệ mà, không phải sao?
Lâm Hi nói.
Bạch Nguyên cười cười, không trả lời.
Bạch Nguyên sau khi hóa thân "Yêu vượn", đây là lần đầu tiên Lâm Hi thấy hắn lộ ra dáng tươi cười, biết rõ trong lòng hắn đã khá hơn nhiều. Có thể làm đều đã làm, còn lại cũng không phải hắn có thể quản được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.