Một đám hào quang vàng chói nổ tung bên cạnh bốn người, năng lượng không gian mãnh liệt tức thì bành trướng lan đi. Không gian chung quanh bốn người tức thì vặn vẹo, theo sau oanh một tiếng, mấy người lập tức biến mất vô tung.
- Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!
Như mà chỉ qua một giây, lại hình như đã qua ngàn vạn năm vậy, cái loại cảm giác bước vào Thời Không Chi Môn này ập đến cực kỳ mãnh liệt. Đến lúc cảm giác không gian thời gian điên đảo kết thúc thì, Lâm Hi rốt cục lại khôi phục lại sự khống chế đối với thân thể.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Tiếng gió gào thét, quần áo tung bay phần phật, một cảm giác chắc chắn từ dưới chân truyền đến.
Chỉ có điều là trong nháy mắt, Lâm Hi liền phát hiện chính mình đang đứng ở một quả núi trụi lủi vô danh, chưa bao giờ nhìn thấy. Dưới chân là nham thực cứng rắn. Mà đưa mắt nhìn lại, phía trước là một mảnh rừng rậm xanh biếc cực kỳ mênh mông vô tận.
- Nơi này là nơi nào?
Lâm Hi hỏi.
- Ta trước kia chưa có tới đây. Nhưng mà vào lúc còn trẻ khi đi làm nhiệm vụ của tông phái thì đã qua trải qua vùng rừng này. Mơ hồ có chút ấn tượng. Đây hẳn là địa giới của Vương triều Thụ Sâm chứ?
Âu Dương Nạp Hải nói.
- Không phải là Vương triều Thụ Sâm. Chúng ta đã đến một nơi ở cách Thần Tiêu Sơn hơn tám nghìn dặm.
Khí Thánh Vương chắp tay đứng thẳng, mắt nhìn phía trước mà nói thản nhiên.
Ánh mắt của hắn thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-toa/1434892/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.