Chương trước
Chương sau
Hôm nay hắn bình an trở về, trong nội tâm cao hứng rất nhiều, tự nhiên cũng rất hiếu kỳ vì sao Lâm Hi trốn ra được.
- Thật sao? Sư đệ, nói cho ta nghe đi!
Thanh Liên thánh nữ mỉm cười nói, lộ ra thần sắc rửa tai lắng nghe.
Lâm Hi nhìn qua ánh mắt chờ mong của mọi người, cười cười, biết rõ bọn họ sẽ không bỏ qua.
- Vậy được rồi.
Lâm Hi cười cười, hắn đơn giản tự thuật chuyện xảy ra trong Phong bạo chi môn một lần. Lâm Hi không có nói sinh động như Ma Đồ như, nói ra rất đơn giản. Nhưng mà cho dù như vậy người nghe cũng cảm thấy kinh tâm động phách, Thanh Liên thánh nữ còn cảm giác hào khí rất khẩn trương.
Bị ba tông phái tiên đạo bố trí thiên la địa võng đuổi giết như vậy, thậm chí còn có vài tên Thánh Vương gia nhập vào trong đó, ngay cả Tứ đại đế tử của Thái Nguyên Cung còn xuất động.
Loại chuyện này có khi kể sinh động còn có lực trùng kích hơn. Mọi người đều hiểu rõ trong tràng cảnh hẳn phải chết tuyệt vọng thế nào, nếu là ai cũng phải chết, không người nào sống sót trừ Lâm Hi.
Tất cả mọi người đắm chìm vào trong tự thuật của Lâm Hi, đợi tới lúc Lâm Hi nói xong ngẩng đầu lên và phát hiện mọi người còn đang đắm chìm trong tự thuật của hắn, thật lâu còn chưa khôi phục tinh thần lại.
- Nói như vậy, Lâm sư huynh, ngươi mượn nhờ lực lượng Yêu tộc trong Phong bạo chi môn mới lao ra khỏi vây quanh của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái sao?
Một tên đệ tử Thần Tiêu Tông khôi phục tinh thần lại, mang theo tán thưởng và không thể tưởng tượng nổi.
- Vâng.
Lâm Hi nhàn nhạt gật gật đầu.
- Sư huynh, ngươi đúng là quá lợi hại a!
- Đúng vậy a, đúng!
- Cũng chỉ có người như Lâm sư huynh mới có thể điều động Yêu tộc trong cả vị diện! Đúng là không tưởng tượng nổi mà!
- Loại suy nghĩ này nếu suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy điên cuồng, chớ nói gì đích thân đi làm!
- Lâm sư huynh, ta thật phục ngươi mà!
- Khu hổ nuốt sói, mượn nhờ lực lượng Yêu tộc đối phó Thái Nguyên Cung. Trái lại làm chúng tổn thất thảm trọng. Lâm sư huynh, đúng là quá lợi hại, đúng là quá kỳ tích!
...
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, nghị luận nhao nhao, hiển nhiên là vô cùng hưng phấn. Lâm Hi sở tác sở vi nói với bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng, cơ hồ không thể hoàn thành.
- Khặc khặc, các ngươi cũng phải xem lão đại là ai chứ?
Địa Ngục Ma Long ôm móng vuốt nhìn mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn qua Lâm Hi, trong nội tâm vui rạo rực, dường như mọi người đang sùng bái bản thân mình vậy.
Hắc hắc, chủ nhân của ta là đây!
Trong nội tâm Địa Ngục Ma Long cười đê tiện, sớm xem mình là Lâm Hi, Đắc ý cười to. 
Đột nhiên trong nội tâm khẽ động, Địa Ngục Ma Long xuyên thấu qua khế ước linh hồn nói nhỏ:
- Lão đại, có nên mang chuyện Hoàng Tuyền thái tử nói ra hay không. khặc khặc, bọn họ chắc còn chưa biết Dương Huyền Hoàng đã chết nha!
- Không cần.
Lâm Hi nhíu mày:
- Chuyện Hoàng Tuyền thái tử không được phép của ta thì sau này không cho ngươi nhắc tới với ai cả. Nếu có cần ta sẽ tự nói.
Hoàng Tuyền thái tử là ma đạo "Thập ma thái tử", tiên, ma dù sao có khác. Nếu như Lâm Hi cùng Hoàng Tuyền thái tử kết bái thành huynh đệ bị truyền bá ra ngoài. Chẳng những bất lợi cho Lâm Hi, chỉ sợ với Hoàng Tuyền thái tử cũng bất lợi.
Cấu kết với ma đạo trong Tiên Đạo Đại Thế Giới là tội danh không nhỏ. Tuy Lâm Hi tuy không sợ nhưng mà không có ngu xuẩn bạo lộ chuyện này.
Ánh mắt Ma Đồ cứng lại, nhưng mà phục tùng mệnh lệnh của Lâm Hi:
- Vậy được rồi. Ta không nói, ngay cả Tiểu nha đầu cũng vậy!
Tiểu nha đầu trong miệng Địa Ngục Ma Long đương nhiên chính là Thượng Quan Dao Tuyết.
Lâm Hi gật gật đầu, không có nhiều lời.
...
Mọi người sùng bái và kính nể, Lâm Hi lạnh nhạt không quan tâm.
Trong lần tụ hội này tiếp tục mấy canh giờ. Trừ tao ngộ của Lâm Hi trong Phong bạo chi môn, tự nhiên cũng không tránh được chuyện bên ngoài Phong bạo chi môn, nói tới ba tông phái thì mọi người càng phẫn hận.
Trong lần nói chuyện này mọi người hữu hình vô hình không tự giác xem Lâm Hi thành hạch tâm. Lâm Hi cũng không có phát giác được, nhưng mà Thanh Liên thánh nữ lại cảm giác được.
- Lâm sư đệ lần đi phía Bắc băng nguyên quay về, chẳng những tu vi phóng đại, hơn nữa chính thức hình thành nền tảng của mình. Trong tông có danh vọng cực lớn. Trong Thần Tiêu Tông không nói Thánh tử, Hư tiên, Đạo quả, Cho dù là "Thập Thánh Vương" chỉ sợ danh vọng hiện tại còn không so được với Lâm Hi. Long Băng Nhan về sau muốn đối phó hắn quá khó khăn, chỉ sợ làm không tốt càng khiến người ta tức giận.
Trong mắt Thanh Liên thánh nữ dị sắc bắn ra liên tục, nói thầm.
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy Lâm sư đệ đã biết rõ hắn là rồng ở nước cạn, nếu gặp mưa sẽ phi thăng, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy. Chỉ nhìn những đệ tử này sùng bái, ánh mắt ủng hộ và kính nể có thể biết rõ hắn đã triệt để thoát ra khỏi cục diện áp chế toàn diện của Long Băng Nhan. Lâm sư đệ hiện tại có khả năng còn không phát giác ra được, hắn ở trong tông đã hình thành nhân mạch to lớn.
Thanh Liên thánh nữ nhớ tới Lâm Hi vừa bước vào trong Thần Tiêu Sơn, bây giờ những Thánh tử, Hư tiên, Đạo quả, Thánh Vương không ngừng xuất hiện trước mặt Lâm Hi.
Lâm Hi chẳng những đạt được những đệ tử ngoại môn kính trọng, càng đạt được những đệ tử nội môn kính trọng, những đệ tử cao cấp nhất tôn trọng. Sau này những kẻ muốn nhắm vào ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.
Có được những người khác ưu ái, tình cảnh Lâm Hi ở trong tông sau này và Tiên Đạo Đại Thế Giới sẽ tốt hơn nhiều.
Không biết qua bao lâu sau, mọi người vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn rời đi.
Phanh!
- Lâm sư huynh!
Mọi người vừa đi, hai đạo thân ảnh đột nhiên quỳ gối trước mặt Lâm Hi, dập đầu một cái.
- Ah!
Thấy một màn này ngay cả Thượng Quan Dao Tuyết cũng giật mình, kinh hô lên.
Hai người trẻ tuổi này quỳ rạp trên mặt đất, tuy trên mặt vẫn còn có một tia non nớt, nhưng thần sắc hoàn toàn kiên định lại.
Ánh mắt Lâm Hi lập lòe một cái, sau đó nhận ra thân phận của hai người này:
- Thì ra là các ngươi!
Hai đệ tử trẻ tuổi quỳ rạp trên đất này không phải người khác. Chính là hai đệ tử được Lâm Hi cứu ở Phong bạo chi môn. Tràng diện lúc đó hỗn loạn, tình huống khẩn cấp, chuyện xảy ra lại quá nhiều, Lâm Hi thậm chí còn không biết tên của hai người này.
- Sư huynh, đại ân không lời nào nói hết. Mạnh Thanh, Mạnh Long đa tạ Lâm sư huynh cứu mạng.
- Lâm sư huynh, chúng ta đã biết rõ không nên quỳ trước mặt những người khác. Nhưng chúng ta vẫn quỳ trước mặt của ngươi!
- Ngươi là người chúng ta kính trọng!
...
Hai người nói chuyện vẻ mặt thành khẩn.
- Tất cả đứng lên a, các ngươi quỳ xuống đi, ta không chịu nổi. Chúng ta là đồng môn, các ngươi không cần quỳ xuống.
Lâm Hi lắc lắc đầu nói.
- Lâm sư huynh, từ lúc chúng ta được ngươi cứu, trong nội tâm chúng ta đã thề Lâm sư huynh có ân tái sinh với chúng ta. Về sau chỉ cần Lâm sư huynh nói một câu, hai huynh đệ chúng ta có chết cũng không từ, tuyệt đối không nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.