Kỳ thật, con tứ trảo trùng này quả là một vật nuôi ngoan ngoãn.
Ngày hôm sau, khi đi ở sơn đạo gồ ghề lần nữa, Hứa thần tiên đã nghĩ như vậy.
Tiểu Thủy Giao ôm chăn ngủ một đêm, nét mặt trông thật là thoải mái. Rời khỏi khách điếm, Hứa Đình mua một sọt táo, gương mặt nó nhất thời lộ ra vẻ thỏa mãn. Bây giờ, sau lưng Hứa Đình còn phải quàng theo một sọt táo, Kế Mông ngồi ở trên đống táo ấy, ôm quả táo tròn tròn không khác gì cái đầu nó vào lòng, cắn một miếng, nét mặt càng lộ ra vẻ thích thú hơn nữa.
Nhưng vào lúc này, một trận gió lạnh chợt thổi đến, lá cây rơi lả tả, phía trước sơn đạo, một người đang đứng, tay cầm một thanh kiếm, mũi kiếm dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, mũi kiếm lại hướng thẳng về phía Hứa Đình.
Bình thường mà nói, ở thế gian, trên sơn đạo vắng vẻ đột nhiên có kẻ ngồi đó chờ đợi, trên tay còn kèm theo lưỡi đao sắc nhọn đứng đó mà “tạo dáng”, lọai người này chỉ có thể là —— ăn cướp.
Nhưng mà, Hứa Đình nheo mắt lại, cái người ở sơn đạo này quả là một thiếu niên tuấn mỹ với quần áo hoa lệ, đầu buộc ngọc quan, trên người mặc cẩm bào trắng toát, đai lưng được nạm bằng vàng ngọc, còn lộ ra một mảnh ngọc bội khác có chạm trỗ hình rồng ở bên người nữa, quần áo thì tỏa sáng lấp lánh.
Hứa Đình cúi đầu nhìn lại chính mình, quần áo thì rách rưới, mặt thì đầy tro bụi, tự thấy bản thân mình giống cướp hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-thu/72127/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.