Chương trước
Chương sau
Ngôn Sơ Thất ở trong phòng chứa củi chờ thật lâu.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, xuyên thấu qua song cửa, chiếu rọi mặt đất trong phòng. Ngôn Sơ Thất nhớ lần đầu tiên bị Bạch Tử Phi, lúc đó bọnhọ chỉ mới khoản bố năm tuổi, nàng còn tóc để chỏm, hắn còn mặc tã.Nhưng lúc đó hắn đã giữ chặt tay nàng, hỏi nàng có biết cái gì gọi làhôn nhẹ hay không, tuy lúc đó nàng lắc đầu nhưng tim vẫn nhảy mấy cái.
Cái gì gọi là hôn nhẹ?
Thực ra cho tới giờ nàng cũng không biết tư vị nó thế nào. Lần trước ở BànVân cốc, nàng chỉ là một linh hồn, tuy rằng lớn gan hôn hắn một cáinhưng hoàn toàn không có cảm giác gì. Nếu thực sự là môi của hắn áp lênmôi mình thì mới tính…
Ngôn Sơ Thất bất giác đưa tay lên sờ sờ môi mình.
Cánh cửa phòng chứa củi đột nhiên hơi động, nhớ rõ hắn lần nào cũng làm ramấy chuyện khôi hài gì đó, nhưng lần này lại hành động cẩn trọng như vậy làm cho Ngôn Sơ Thất ngạc nhiên.
Mày rậm mắt sáng, cực kỳ chói mắt.
Ngôn Sơ Thất thối lui, theo bản năng muốn tìm chỗ an toàn cho mình.
Nam nhân trước mặt khí tức quá mức cường đại, nếu tới gần hắn ba bước thì có cảm giác hít thở không thông.
Quân Mạc Ức nhìn nữ tử trước mắt.
Dù sự xuất hiện của nàng là ngoài ý muốn, nhưng hai mắt trong veo to trònvẫn không chút sợ hãi, đôi mắt trong suốt như nước dường như lấp lánhánh trăng, im lặng nhìn hắn.
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn nàng khoản nửa nén nhang, nàng vẫn im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
Cuối cùng Quân Mạc Ức nhịn không được mà nhíu mày “ chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta xuất hiện ở đây?”
Ngôn Sơ Thất hơi nhếch miệng rồi lại gật đầu.
Quân Mạc Ức suýt bị nội thương, đã muốn hỏi thì sao không mở miệng?
Hắn nào biết đâu rằng, ẩn nhẫn công của Ngôn tiểu thư đã luyện tới mứcthượng thừa, cho dù ngươi nửa giờ không lên tiếng, nàng cũng sẽ không mở miệng
“Là Bạch Tử Phi bảo ta tới” Quân Mạc Ức xòe bàn tay, cái bình nhỏ màu xanhbiếc lại xuất hiện “ đây là thuốc giải độc của ngươi, hắn bảo ta tớigiúp ngươi giải độc”
Sắc mặt của Ngôn Sơ Thất cứng đờ
Vết thương của nàng là ở ngay nách, ngay cả tình lang của nàng còn chưatừng xem qua, sao có thể để cho Quân Mạc Ức giúp nàng trị thương? BạchTử Phi thật là gì cũng có thể nói
Quân Mạc Ức đương nhiên nhìn ra biểu tình xấu hổ của nàng, liền giao chiếcbình cho nàng “ thuốc này ta đã nghiền xong, ngươi nhờ người nhà thoalên vết thương là được”
Ngôn Sơ Thất cầm lấy cái bình, sắc mặt vẫn khó coi như trước, đem cái bìnhcất vào ống tay áo, cúi đầu hỏi “ đúng là hắn bảo ngươi tới sao?”
Quân Mạc Ức nhíu mày.
Ngôn Sơ Thất xoay người đi ra ngoài
Quân Mạc Ức lập tức ngăn nàng lại “ ngươi đi đâu?’
“Ta đi gặp hắn” Ngôn Sơ Thất dù đối diện một vị thượng thần cũng không chút e ngại hay sợ hãi, ngược lại còn hất tay hắn, đi thẳng ra ngoài
“Ngươi không nên đi tìm hắn”
“Vì sao?”
“Ngươi chẳng lẽ không biết thân phận của hắn?”.
Ngôn Sơ Thất lập tức xoay người, nhìn thẳng vào Quân Mạc Ức “ ta biết thân phận của hắn”
Quân Mạc Ức nhíu mày nhìn tiểu nữ tử trước mặt.
Nàng thanh tú, hai mắt trong veo như nước nhưng mâu quang lại sắc bén nhưkiếm, ánh mắt xinh đẹp thậm chí còn ẩn hiện anh khí. Nữ tử vậy, ở nhângian là tuyệt sắc khó có, thậm chí trên chín tầng trời cũng không cótiên nữ nào sánh bằng.
“Hắn là thần tiên thì đã sao?” Ngôn Sơ Thất dũng cảm nhìn Quân Mạc Ức, nữ tử nhân gian này dường như không để thượng thần tiên giới như hắn vào mắt.
Điều này làm Quân Mạc Ức vốn quen được người khác kính ngưỡng có chút giật mình.
“Hắn là tiên, cuối cùng phải quay về trời, ngươi là người phàm, cuối cùngphải rơi vào đạo luân hồi, chịu nỗi khổ sinh ly tử biệt. Sao phải dâydưa với hắn để rồi làm khổ mình làm khổ hắn?” Quân Mạc Ức chậm rãi nói
Thật ra đây là lần đầu tiên hắn nói với một phàm nhân như vậy, trước kia hắn rất đỗi vô tình, là tiên, là yêu hay là ma hắn cũng không thèm quantâm, chỉ quăng trả họ về lại chỗ của mình là xong. Nhưng đối mặt vớitiểu nữ tử này, không biết vì sao trong lòng hắn lại có chút do dự, nàng càng dũng cảm hắn càng không muốn tổn thương nàng.
“Ah, dây dưa, Thiên Quân cũng biết tình cảm không thể do mình khống chếkhông?” Ngôn Sơ Thất lắc đầu, chớp đôi mi dài như cánh quạt “ hay làThiên Quân chưa từng bị ai đó dây dưa cho nên không biết loại tư vịnày?”
Quân Mạc Ức sắc mặt cứng đờ.
Hắn trời sinh thượng thần, từ nhỏ đã theo sư phụ tu tiên luyện võ, sau khithành niên liền tiếp quản việc bảo an trừ nguy cho tam giới, luôn ra tay gọn gàng dứt khoát, đối với yêu ma lãnh khố vô tình, sao biết được tưvị bị ràng buộc?
Ngôn Sơ Thất nhìn biểu tình của hắn thì đã rõ
Nàng mỉm cười, ý cường mang theo sự phức tạp pha chút ngọt ngào “ Thiên Quân chưa bao giờ trải qua cảm giác nhớ mong một người, cho nên sẽ khôngbiết dây dưa, ràng buộc có tư vị gì. Đợi đến khi hắn xuất hiện, ngươi sẽ biết, cả đời này ngươi cùng hắn sẽ rối rắm không rõ. Vận mệnh của hắn,tương lai của ngươi sẽ gắt gao dây dưa với nhau. Khi đó dù ngươi ở đâucũng sẽ cảm giác được sự tồn tại của hắn, bởi vì trong lòng ngươi vĩnhviễn có hắn. Nếu đã vậy thì dù trái quy định cũng có tính là gì?”
Quân Mạc Ức giật mình, không ngờ nàng lại nói như vậy
“Cho nên, cho dù hắn là tiên thì đã sao? ta chỉ muốn hắn vào lúc này, cũngkhông muốn chính bản thân mình phải thất vọng” Ngôn Sơ Thất nói xong,nhẹ nhàng đẩy tay Quân Mạc Ức, bước đi.
Quân Mạc Ức vẫn còn giật mình ngây ngốc.
Trái quy định thì đã sao?
Trái quy định, nghĩa là không được thừa nhận, không được cho phép, khôngđược tán thành. Nếu hôm nay quy tắc bị phá vỡ thì trật tự thế gian sẽrao sao? thiên đình lấy cái gì để quản thúc trần gian? Mà thần tiên trên trời, yêu ma quỷ quái láy cái gì để nghe lời thượng giới?
Dù nghĩ thế nào, Quân Mạc Ức cũng không thể lý giải được.
Hắn chỉ biết mình là Tuần Sử Thiên Quân thủ hộ tam giới, chuyện hắn phảilàm là trừ ma vệ đạo, bảo vệ sự an bình cho tam giới, những chuyện ngoài quy định, hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh.
Quân Mạc Ức liền xoay người, đuổi theo Ngôn Sơ Thất.
Với hắn mà nói, hắn phải hoàn thành chức trách của mình, dù là ai hắn cũngcó trach nhiệm ngăn cản để đảm bảo trật tự trong tam giới. Cho dù đốiphương là tiên cũng không thể.
“Điệp Lạc, có khỏe không?”
“Ân, tốt lắm”
Quân Mạc Ức còn chưa đuổi kịp Ngôn Sơ Thất thì đã nghe bên hành lang thủy tạ vang lên tiếng trò chuyện thì thầm, tuy hắn không muốn để ý chuyệnngười khác nhưng thân là thần tiên, hắn nháy mắt đã cảm nhận được yêukhí.
Nơi này vẫn còn yêu quái ẩn nấp?
“Ngươi phải chịu khổ rồi, Điệp Lạc, đều vì ta nên ngươi mới bị thương như vậy” Ngôn Sơ Tam nhẹ nhàng nắm tay Điệp Lạc, khẽ vỗ về lưng của nàng.
Điệp Lạc cảm giác hơi đau nhưng lại cam tâm tình nguyện chịu đựng, nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay hắn đang vỗ lên lưng nàng.
Một ngàn năm. . . . một ngàn năm rồi nàng chưa từng có cảm giác như vậy…hơi thở của hắn, ôm ấp của hắn, ấm áp của hắn…Không từng nghĩ đời này cònđược gặp lại hắn, chưa từng nghĩ lại còn được néo vào ngực hắn…nàng vẫntưởng mình sẽ cô độc cả đời. Nhưng trời cao quả nhân từ, cho dù kéo dàicả ngàn năm thì cuối cùng nàng cũng đã gặp lại hắn, có thể nép vào ngựchắn, như vậy cho dù thành yêu thành ma hay phải bán cả linh hồn mình,nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Điệp Lạc nép vào ngực Ngôn Sơ Tam, hai mắt đẫm lệ
Ngôn Sơ Tam vỗ về lưng nàng, cảm giác nàng đang khóc liền ôm nàng càng chặt hơn.
Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi trên mặt đất
Hồ nước bên nhà thủy tạ cũng long lanh gợn sóng.
Nếu thời gian có thể ngừng lại mãi mãi thì tốt biết bao.
Ngôn Sơ Tam cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói “ Điệp Lạc, chúng ta…thành thân đi”
“Ân?” Điệp Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Phụ thân không phải đã nói muốn tháng sau chúng ta cùng Sơ Thất và muội phu cùng nhau thành thân sao?” Ngôn Sơ Tam ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa có chút thẹn thùng của nàng “ tuy rằng cha đã nói, nhưng ta vẫnmuốn tự mình cầu hôn với ngươi, cho nên…Điệp Lạc, gả cho ta đi”
Hắn nắm chặt tay nàng, chân thành tha thiết.
Điệp Lạc nước mắt tuôn rơi như mưa.
Thâm tình này nàng chưa từng dám nghĩ tới, muốn cũng không dám muốn.
Nhưng giờ hắn lại nói với nàng, năm đó vì nàng, hắn mới nghe lời cha cưới vợrồi lại nửa đường đón dâu mà tự vận. Nhân duyên bọn họ trải qua rấtnhiều đau khỗ, tra tấn, rốt cuộc…
Điệp Lạc tuy trong lòng rất muốn đáp ứng nhưng vẫn lắc đầu “ nhưng mà ta, thân phận hiện tại của ta…”
“Ta không cần. dù ngươi biến thành bộ dáng gì, dù người khác có nói thế nào thì ta cũng nhận định ngươi. Kiếp này ngươi chính là thê của ta, là nữnhân mà ta yêu nhất. Điệp Lạc” Ngôn Sơ Tam gắt gao ôm chặt nàng.
Điệp Lạc cảm động nói không nên lời
Vết thương phía sau lại nhói đau, đôi cánh trong suốt nhịn không được mà lộ ra dưới ánh trăng. Thâm tình của hắn làm nàng rất cảm động, nàng khôngcó cách nào để cự tuyệt ấm áp của hắn.
“Ta. . . . . .”
“Điệp yêu! Gay thù đồ, ngươi dám vọng tưởng gả cho phàm nhân!”
Bỗng nhiên trong lúc đó vang lên một tiếng thét lớn làm Ngôn Sơ Tam và Điệp Lạc cùng giật mình.
Điệp Lạc vừa đầu lại nhìn thấy Quân Mạc Ức khôi giáp lóe tinh quang đã sợtới mức hồn phi phách tán, nắm lấy ống tay áo của Ngôn Sơ Tam, gặt gaotrốn ở phía sau hắn.
Ngôn Sơ Tam cũng giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Quân Mạc Ức, vội vàng đưa tay ngăn hắn, che chắn cho Điệp Lạc ở phía sau
“Uy, ngươi muốn làm gì?”
Trong rừng rậm yêu ma, Ngôn Sơ Tam đã chứng kiến Quân Mạc Ức động thủ nênbiết nam nhân này lợi hại thế nào, hắn không phải là phàm nhân mà làthần tiên thượng giới, mà Điệp Lạc là yêu, đương nhiên là phi thường sợhắn rồi.
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Tam, hai mắt sắc bén “ nàng là điệp yêu,ngươi là phàm nhân, nếu ở chung một chỗ, nàng sẽ hút hết dương khí trênngười ngươi chứ đừng vông tưởng nói tới chuyện thành thân”
Ngôn Sơ Tam nghe vậy thì sắc mặt đại biến nhưng vẫn dùng sức che chở choĐiệp Lạc “ ta biết nàng là yêu nhưng ta vẫn muốn ở cùng một chỗ vớinàng”
“Ở cùng một chỗ với nàng thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi” Thiên Quân đại nhân không hề khách khí
“Chỉ cần có thể ở chung một chỗ với nàng, ta tình nguyện chết” Ngôn Sơ Tam thản nhiên nói.
Quân Mạc Ức sửng sốt.
“Vì muốn ở chung một chỗ với nàng mà ngay cả chết cũng không sợ?”
“Đúng vậy, không sợ!” Ngôn Sơ Tam ngẩng cao đầu “ nhân sinh ngắn ngủi có thểtìm được người mình yêu rất khó, có thể ở cùng chỗ với người mình yêuthì có gì phải sợ? nếu ngay cả việc ở cùng người mình yêu cũng khôngđược thì sống có ý nghĩa gì đâu. Ta với Điệp Lạc đều muốn ở cùng nhau,đây nhất định là ràng buộc của chúng ta”
Lại là ràng buộc!
Đề tài này làm Quân Mạc Ức cực kỳ đau đầu.
Chẳng lẽ mấy người phàm này đều bị hoa mắt váng đầu hết rồi hay sao, mà mộtngười muốn đi theo thần tiên, một người nhất định phải sống cùng yêuquái. Người của Ngôn gia hắn không thể nào hiểu nổi, nhưng hắn không thể quên chức trách của mình.
Hàng yêu trừ ma, bảo vệ lục giới.
Hắn là Tuần Sử Thiên Quân tuần tra tam giới, không thể trơ mắt nhìn yêucùng phàm nhân ở chung một chỗ, không thể trơ mắt nhìn hắn đi vào tử lộ. Chức trách của hắn không cho phép, đây cũng chính là sứ mệnh của hắn
“Ngươi chết tâm đi”
Quân Mạc Ức trừng mắt với Ngôn Sơ Tam, ngữ khí lạnh lùng
“Gay thù đồ, phàm giới và yêu giới tuyệt đối không thể có liên hệ. Ngươikhông thể cưới nàng, nàng cũng không thể ở lại đây” Quân Mạc Ức vừa dứtlời trên tay đã hiện ra ngân quang.
Điệp Lạc vừa nhìn thấy đã sợ hãi tới mức vừa gắt gao nắm chặt áo Ngôn SơTam, vừa không ngừng van xin “ Thiên Quân tha mạng, Thiên Quân tha mạng”
Ngôn Sơ Tam thấy Quân Mạc Ức muốn động thủ, lập tức giang hai tay che chởcho Điệp Lạc “ không được, không thể, ta tuyệt đối không để ngươi thương tổn Điệp Lạc, tuyệt đối không được”
“Tránh ra” Quân Mạc Ức mâu quang chợt lóe, hung hăng quát lớn
“Không!” Ngôn Sơ Tam cũng hét lớn “ có chết ta cũng không tránh”
Quân Mạc Ức nhíu mày, ngân quang lập tức phóng về phía Ngôn Sơ Tam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.