Roạt, roạt… 
Tờ Giang Hồ Phong Tình báo trong tay Ngôn đại lão gia phút chốc trở thànhnhững mảnh giấy vụn, bay lả tả trong không trung như lá rụng chiều thu. 
Nhưng mà Ngôn đại lão gia vẫn chưa hết tức, tức giận đến muốn kêu trời, chỉtay vào đám người trước mặt “ ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi,ngươi, ngươi,…” ngón tay suýt chút nữa là chạm vào chóp mũi mấy đứa con 
“Ta phải nói các ngươi thế nào đây? Các ngươi ăn của ta, ở của ta, tiêu xài cũng của ta thế mà không nghe ta. Các ngươi chỉ có một muội muội bảobối thế nhưng sáu đại nam nhân lại không thể bảo hộ được, làm cho xútiểu tử kia chiếm tiện nghi. Nhìn xem báo chí viết gì đi, làm mất hếtthể diện của Ngôn gia ta, làm mất hết mặt mũi của ta ah” 
Xếp hàng dài là sáu vị công tử của Ngôn gia, người nào cũng mắt nhìn mũi,mũi nhìn tâm, đối với chỉ trích của phụ thân bọn họ đã sớm tập thànhthói quen. 
Từ khi muội muội ba tuổi, tiểu tử Bạch gia kia cũng bắt đầu “phi lễ” muộimuội, bọn họ cũng bắt đầu nhận được lệnh của phụ thân bảo hộ cho muộimuội bảo bối, tiểu thư duy nhất, thiên kim của Ngôn gia, Ngôn Sơn Thất,một tấc cũng không được rời. Nhưng chẳng biết sao, lần nào cũng xảy rachuyện ngoài ý muốn, làm cho tên Bạch tiểu tử kia có cơ hội bắt muộimuội mang đi. Tiếp theo là bọn họ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của phụthân. 
“Ngươi! Không phải được xưng võ lâm đệ nhất sao?” Ngôn đại lão gia tức giận chỉ tay vào Ngôn Sơ Nhất hỏi 
Ngôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-nguoi-dang-lam-gi/1454884/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.