Dưới sự cầu xin khổ sở và đảm bảo hết lần này đến lần khác, cuối cùng Long Tử cũng ra tay, đào hắn ra khỏi mặt đất. Chiếc sừng của hắn đã gãy hết, từ sau khi được đào ra thì cứ mãi ôm lấy nơivốn có chiếc sừng ấy mà khóc lóc không thôi, Long Tử chỉ đành dỗ dànhhắn. Lúc này còn rất nghiêm khắc, bây giờ lại trông hệt như một tỷ tỷ,vừa vuốt đầu Rồng Đen vừa khẽ vỗ về lưng hắn, “Ngoan, sừng sẽ mọc lạithôi, đừng khóc đừng khóc, tỷ tỷ thương ngươi.”
Màbên Trùng Trùng, tuy đã quyết định sẽ đi du lịch mười châu ba đảo vớiCửu Mạng, nhưng lại phải đối mặt với số phận bị lấy máu. Nàng sợ tiêm từ bé rồi, lúc mắc bệnh thà rằng mình chịu cũng không tiêm, vì vậy sángngày hôm sau, khi thấy Đào Hoa sư thúc cầm một thứ vừa nhọn vừa mảnh lại rỗng ruột như ống sậy thì bất giác rùng mình, chạy thẳng ra sau lưngTây Bối trốn.
”Lấy máu thẳng không được sao?” Nàngcầu xin, “Nhân lúc con không chú ý thì đâm con một kiếm, dù sao thì cũng đâu phải là con chưa từng bị thương. Nhưng mà dùng cái nào tiêm vào,nỗi đau ấy cứ vậy mà len vào tim, khổ sở lắm.”
”Nha đầu con biết cái gì, máu chảy vì bị thương thì không sạch nữa, làm saosánh được với máu lấy thẳng từ mạch, sau đó cho vào hồ lô thuốc của ta,hoàn toàn không bị ô nhiễm.” Đào Hoa nói nghiêm túc không còn gì hơn,nhưng trong mắt Trùng Trùng, dáng vẻ ấy cứ như nhân cớ báo thù vậy.
Quãng thời gian tự do có hạn trên núi Vân Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575438/quyen-4-chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.