”Bột cây ngọc ―― biến hóa chưa?” Trùng Trùng vừa nghĩ ngợi lung tung là thần khí lại nhạt đi, thuật Thông Tâm cũng yếu đi, Vân Thâm thấy vậy bèn vội hỏi.
Trùng Trùng nghiêm túc điều chỉnh lại suy nghĩ, nhưng bây giờ nàng là hồnthể, không thể lấy “hạt đậu đen” vẫn luôn cất trên người ra cho Vân Thâm xem được, chỉ đành cố gắng tưởng tượng, không ngờ Vân Thâm lại “thấy”được, bèn nói với giọng rất vui mừng, “Quả nhiên mà, đặt giống cây vàotrong vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm, sau tuổi đời một ngàn năm thì sẽngưng tụ lại thành hạt giống.”
”Người chắc chắn đây là hạt giống cây ngọc?” Trái tim Trùng Trùng nhảy thình thịch.
Vân thâm nói rất nghiêm túc, “Đây đúng thật là hạt giống cây ngọc, nó đượcđặt trong một chiếc hộp sắt, sau đó cả hộp lẫn hạt đều được đặt bêntrong vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm. Vạc bảo này là pháp bảo được sưphụ ta tinh luyện theo dị khí bốn mùa, uy lực khôn cùng, chỉ cần dùngtâm pháp bổn môn niệm pháp chú thì vạn vật trên thế gian cũng có thể bịhút vào bên trong. Chính bởi do sự ngang ngược này của chiếc vạc mà sưphụ ta mới không dùng nó, song lại tiếc công sức mình đã bỏ ra nên đãkhông hủy nó đi.”
”Cũng có nghĩa là dù có muốn cáigì thì chiếc vạc này cũng có thể hút được tất phải không?” Trùng Trùnglóe lên ý nghĩ, bèn hỏi.
Vậy thì nó có thể hút mảnh đất Lạc Lối được chứ?
Mà như vậy thì hơi thiên về mảng thần thoại, vì dù sao một mảnh đất rộngcó thể dựng được tháp Thông Thiên so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575383/quyen-4-chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.