🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phía bên kia của kết giới là một đại điện trống rỗng, mấy chụccây cột đá to tướng cùng chống đỡ cho mái vòm ở tít trên cao, mang đếncho người ta cảm giác thiêng liêng lại lạnh lẽo vắng lặng, trông giốngnhư một đền thờ kiểu Tây vậy. Trên mặt đất ngay chính giữa đại diện cómột hồ nước kỳ lạ, hoặc có lẽ đó không phải là hồ nước, bởi vì nướckhông biết phát sáng.  Trong đại điện không có vậtchiếu sáng, tất cả đều nhờ vào ánh sáng phát ra từ hồ nước, chỉ nó màlại giúp cho người ta nhìn thấy được rõ ràng mọi thứ, và ánh sáng màTrùng Trùng nhìn thấy khi còn ở bên kia kết giới chính là ánh sáng từ hồ nước này.
“Thủy Thư” là tài liệu sách báo bằngđồng đen, lại nặng chết đi được, lúc nãy Trùng Trùng hấp tấp thì còn ômđược, bây giờ đã mệt đến mức sắp gãy cả tay rồi, vừa trông thấy bên nàyrõ ràng không không có gì nguy hiểm thì lập tức đặt “Thủy Thư” xuống đất rồi bắt đầu đánh giá điện thần một cách tỉ mỉ.
Không có tượng thần, không có bậc thềm cao tới biến thái, cũng không cócửa hay cửa sổ, chỉ có mỗi hồ nước, rõ ràng điện thần này là một chiếchộp bị úp ngược, đính chính lại, đây rõ ràng là một ngục thần mà. Nhưngngười bị nhốt trong đây là ai đây?
Trùng Trùng đếngần hồ nước và ngồi xổm xuống xem, hình như bên trong hồ có thứ gì đógiống thủy ngân. Nàng lấy can đảm đưa tay vào mò mẫm được cái gì đó sềnsệt, còn thấp thoáng chút lực hút nữa, nàng vội rút tay về, sợ bị vậtquái dị nào đó kéo vào rồi dung hòa mình luôn.
Hồnước này lạ quá, nàng đứng cạnh nó cảm nhận thêm lần nữa, hình như sứclực của cơ thể đều đang chạy hết ra ngoài vậy, một cảm giác cực kỳ khóchịu và cực kỳ hốt hoảng ập tới, khi hít thở cảm thấy như nhịp tim đãgia tăng vậy.
Đừng nên thăm dò lãnh thổ mình khôngrõ, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ gặp nguy hiểm! Các bạn nhỏ ở nhà trẻcũng hiểu nguyên tắc này, huống chi là một Diêu Trùng Trùng trước nayluôn lanh lẹ, có thiên phú nhất trong việc chạy trốn chứ?
  Nhưng mặc dù bộ não nàng lanh lẹ, song cơ thể lại ít được rèn luyện,hơn nữa lúc nãy còn ngã chỗ này té chỗ kia gây không ít vết thương nênhành động không được nhanh nhẹn, vì vậy nàng lại té ngã thêm lần nữa, và vẫn là mông chạm đất, mặt ngửa lên trời.
Song lầnnày nàng không thét lên mà là kinh hoàng, không ngờ rằng ngục thần cũngcó mái vòm phù điêu cơ đấy! Mà điều khiến nàng kinh hoàng nhất là bứcphù điêu này sống động như thật vậy, lúc vừa mới nhìn lên nàng còn tưởng rằng có một yêu nữ dính chặt nóc nhà, đang nhìn chằm chằm vào hồ nướckỳ lạ nằm ở chính giữa đại điện này ấy.
Sở dĩ gọinàng là yêu nữ là bởi vì nàng thật sự đẹp tuyệt vời, cho dù chỉ là bứctượng chạm trổ nhưng điều đó cũng không thể làm lu mờ đi, không thể ngăn cản được vẻ đẹp của nàng, đây không phải là cấp bậc mà nữ tử loài người có thể đạt đến được.
Từ lúc đến mười châu ba đảođến nay, Trùng Trùng thấy qua rất nhiều mỹ nhân, từ ngũ sư tỷ Dung Thành Hoa Lạc, Phượng Hoàng cho đến đảo chủ Trụ Tử và toàn thể tỷ muội ẨnLưu, có một ai không làm các mỹ nhân ngôi sao hiện đại tức chết? Nhưngkhi trông thấy tượng của yêu nữ này Trùng Trùng mới hiểu cái gì gọi lànghiêng nước nghiêng thành, tài hoa tuyệt sắc.
Đókhông chỉ là vẻ đẹp của tướng mạo mà còn là một sự quyến rũ, sự hấp dẫnkhó hiểu khiến con người ta không thể nào chống đỡ được, ngay cả một nữnhân như Trùng Trùng cũng không tránh khỏi phải gục ngã vì nàng.
  Nàng là ai? Nếu chỉ là bức tượng thì vì sao lại sống động hệt như bênngoài của lớp đá là một con người sống vậy? Và người đã khắc ra nàng làai? Nhà điêu khắc thiên tài ấy sao có thể tưởng tượng ra được một gươngmặt tuyệt đẹp đến vậy, và làm thế nào có thể bày tỏ ra được?
  Trùng Trùng cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi nghiêm túc nhìn bức phùđiêu này, càng nhìn nàng càng thấy bức tượng này sống động đến không thể hình dung được bằng lời. Tư thái hoàn mỹ ấy, mỗi một lọn tóc, mỗi mộtnếp gấp trên quần áo đều được mô tả kỹ lưỡng, mà mặc dù trên gương mặttuyệt đẹp ấy không mang cảm xúc, nhưng lại bày tỏ được vẻ đau khổ tột độ —— đôi mắt nhắm lại, gương mặt thánh thiện, cả lông mày cũng không chau lại, dáng vẻ thật bình thản yên tĩnh, nhưng dường như nàng đang chịumột sự dằn vặt không phải người vậy, ngàn vạn năm trôi qua cũng chưa hềthay đổi.
Chợt cảm thấy trên mặt hơi ướt, TrùngTrùng đưa tay vuốt mặt thì ngạc nhiên phát hiện không biết mình đã rơinước mắt từ bao giờ.
Vì sao nàng lại chua xót thaymột bức phù điêu chứ? Mỹ nhân ấy như bị cái gì đó giam cầm trên nóc nhàvậy, tóc tai và quần áo đều xõa ra sau, sau khi nhìn kỹ thì thấy taychân và bả vai nàng đều bị xích sắt trói chặt. Nhưng nàng đẹp đến lóamắt quá nên Trùng Trùng chưa kịp thời chú ý đến những điểm này, càngkhỏi nói tới những viên đá vụn to nhỏ rải rác đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt hệt như đá cuội được trang trí xung quanh bức phù điêu nữa.
  Điện thần này, hoặc nói thẳng là ngục thần này được xây dành cho mỹnhân này chăng? Có vẻ như được xây cách thời đại hiện giờ rất lâu rồi,không biết nàng là ai, đã phạm phải lỗi nặng gì mà phải chịu hình phạtđáng sợ thế này? Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy nàng là người xấucả, nói không chừng là Bắc Sơn Vương đời trước ép hôn không thành nên đã hãm hại người ta, bắt nhốt mỹ nhân này, để nàng mãi mãi không được siêu thoát chăng.
Nhớ tới thủ đoạn của Bắc Sơn Thuầnthì Trùng Trùng càng cảm thấy khả năng này rất lớn, tác phong đâm saulưng người khác này cũng được di truyền đấy, Bắc Sơn Thuần từng nói từbé Tây Bối đã rời khỏi Vương cung rồi, xem ra đây đúng là chuyện may mắn cực kỳ. May mà hắn không bị lây nhiễm bởi thói xấu này, nếu không thìtrên đời đã mất đi một nam nhân ưu tú rồi!
Còn nữa, những viên đá vụn này cũng rất kỳ lạ, chúng như có linh hồn và mang đến cho Trùng Trùng cảm giác thân thiết vô cùng, nàng chỉ mong sao đượcchính tay chạm vào chúng mà thôi, tiếc rằng nàng lại không với tới được.
  Trùng Trùng thở dài, trong chớp mắt mà nàng tưởng tượng rất nhiều,trong đầu cũng bật ra mấy nhân vật lịch sử, nghe nói Trung Quốc vào giai đoạn Nam Bắc triều có một mỹ nhân tên là Phùng Tiểu Liên, hoàng đế củaBắc Tề lúc thượng triều vẫn phải ôm nàng theo. Sau khi Bắc Tề diệt vong, có một vị hoàng đế không biết là ai sợ mình chịu không nổi sự mê hoặccủa nàng nên đã khống chế chính mình bằng cách cho giết Phùng Tiểu Liênmà ngay cả nhìn nàng một lần cũng không dám.
Mỹ nhân trên bức phù điêu này không phải cũng bị nhốt vì vẻ đẹp tuyệt sắc làm chấn động lòng người của mình chứ?
  Nhưng sao nàng lại nghĩ tới chữ “nhốt” này được vậy? Lẽ nào trong thâmtâm nàng cảm thấy mỹ nhân này không có chết mà chỉ bị nhốt sống, cầnngười đến giải cứu thôi sao?
Nghĩ đến đây, Trùng Trùng bò dậy một cách gian nan, sau đó chạy đi lấy “Thủy Thư”.
  Nàng nghĩ nếu “Thủy Thư” có thể mở được kết giới của ngục thần dưới đáy giếng, vậy thì có lẽ nó còn có tính chất là chiếc chìa vạn năng, tất cả cửa đều có thể mở được bằng “Thủy Thư” chăng. Dù gì thì trong điện cũng không có cái gì khác, nàng cũng không ra được, thôi thì còn nước còntát, cứ thử xem sao.
Lúc nàng làm tất cả chuyệnnày, nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nếu mỹ nhân phù điêu này làmột ác ma chuyên gây hại cho bá tánh thì sao? Nếu nàng có khả năng cứumỹ nhân phù điêu này ra rồi nàng bị giết trước thì sao? Nàng mạo hiểmlàm như vậy chỉ bởi vì trong lòng nàng cảm thấy bức phù điêu này mangđến cho nàng một cảm giác rất sâu sắc —— đau thương, khát vọng và tìnhyêu.
Bản năng nàng tin rằng mỹ nhân phù điêu là một người lương thiện vô hại, nàng phải giúp nàng ấy!
  Khó khăn lắm mới đẩy được “Thủy Thư” đến cạnh hồ, ngay dưới mái vòm phù điêu, Trùng Trùng đứng sang một bên lặng lẽ nhìn ngóng, nàng u sầu vìkhông biết bước tiếp theo phải làm gì. Chỗ này không có chốt bẫy nào,cũng không hiển thị gì cả, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn như vậy?!
Tách!
  Một giọt nước từ mái vòm nhỏ xuống “Thủy Thư”. bởi vì trong đại điệnquá yên tĩnh nên âm thanh như được phóng đại rất nhiều lần làm TrùngTrùng giật cả mình. Vừa ngẩng đầu lên thì ngỡ ngàng phát hiện đó là giọt nước mắt của mỹ nhân phù điêu.
Nàng đã nói rồi mà, nữ nhân này bị nhốt sống mà! Ngay tại đại điện này, có một giai nhântuyệt sắc bị Bắc Sơn Vương đời trước nhốt lại. Chắc chắn là hắn ta không có được nàng, lại không muốn người khác có được, song lại không nỡ giết nên đã biến nàng thành tượng đá sống, mà rõ ràng mỹ nhân này không phải thuộc loài người, vì vậy mới cần có quyển sách thần là “Thủy Thư” chặnlại!
Nàng sợ hãi ngước đầu chờ đợi, nhưng mỹ nhânphù điêu không còn rơi lệ nữa, còn “Thủy Thư” thì lại bắt đầu phát ratiếng ù ù, đồng thời còn có ánh sáng rực rỡ sắc màu tản ra từ bốn gócsách nữa. Cùng lúc đó, dấu ấn kiếm chủ bát kiếm trên mông Trùng Trùngđột nhiên nóng lên và đau như bị lửa đốt, cứ như nó đang phản ứng lạivới sự kêu gọi của “Thủy Thư” vậy, vì nó đã kéo nàng ngã ngồi phịch lêntrên quyển sách.
Như vừa đóng dấu xong vậy, hơinóng trên mông mất đi, thay vào đó là cảm giác mát lạnh, sau đó lại mộtlực đẩy tác động lên mông, nàng lại bắn trở về. Vừa quay đầu nhìn lạithì thấy “Thủy Thư” đang từ từ mở ra rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.