Bắc Sơn Thuần hờ hữngnói tiếp: “Lúc bé ta thường mơ thấy ác mộng, nửa đêm giật mình tỉnhgiấc, ta mơ thấy dị năng mình xuất hiện, sau đó không còn lớn được nữa.May thay vào năm ta mười tám tuổi, phụ vương nhắm mắt xuôi tay, ta xuấthiện dị năng, được chọn làm người kế vị. Cũng tại năm ấy —— ta giết hếttất cả những người trong tộc, ngoại trừ đệ đệ của ta.”
Y nóimột cách lạnh lẽo, Trùng Trùng bất giác rùng mình, không thể nào tưởngtượng được một thiếu niên với gương mặt xinh đẹp này lại là người xemmạng người như cỏ rác. Mặc dù nội tâm y bị sự tuyệt vọng lấp kín, nhưnghành vi tàn sát này quả thật khiến người khác phẫn nộ, mà thái độ của ylại bình thản tùy ý, cứ như đang nói về chuyện ăn uống ngủ nghỉ ngàythường vậy.
”Ngươi rất yêu đệ đệ mình?” Trong lòng y vẫn còn chút tính người chứ?
Nào ngờ đâu Bắc Sơn Thuần lại lắc đầu, “Bọn ta không hề thân nhau, mỗingười đều chìm đắm trong nỗi sợ hãi không biết khi nào thì dị năng sẽxuất hiện, nhưng từ bé y đã thông minh hơn người, còn rời khỏi Bắc SơnVương cung lúc còn rất bé. Về sau ta tìm được y, hai ta cùng thề sẽkhông sinh con nối dõi. Nếu đã thế rồi thì ta còn giết y làm gì?”
Trùng Trùng câm nín, nhưng lại cảm thấy chắc chắn là do Bắc Sơn Thuầnkhông giết nổi đệ đệ của mình nên mới chịu tha cho y, con người của BắcSơn Thuần nghiêm khắc cực kỳ, sao lại có chuyện không nhổ cỏ tận gốcchứ? Y không giống với Hoa Tứ Hải, y nghiêm khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575345/quyen-2-chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.