Sáu ánh mắt đụng nhau, thiếu niên xinh đẹp là ngạc nhiên, Trùng Trùng là tò mò, Hoa Tứ Hải là đe dọa một cách lạnh lẽo. ”Ngươi là ai?” ”Các ngươi là ai?” Thiếu niên xinh đẹp và Trùng Trùng gần như thốt lên cùng lúc, mà Hoa Tứ Hải thì đặt Trùng Trùng xuống, một tay chạm vào đao bên hông. Trùng Trùng kéo tay Hoa Tứ Hải, sợ hắn dọa phải đứa bé trông thì khá làtrong sáng này, “Ta tên Diêu Trùng Trùng, là đệ tử của phái thiên môn,hắn ―― là “con dơi” của ta (Tác giả: con dơi phát âm gần giốngboyfriend),à, cũng có thể gọi hắn là ―― phu quân, ông nhà, ông chủtrại vẫn chưa thành thân của ta.” Người ở đây nói như vậy chăng. Ha ha, nghe như nàng gả cho hắn làm bà thổ phỉ vậy. ”Ồ, phái Thiên Môn à.” Thiếu niên xinh đẹp để lộ vẻ mặt bừng tỉnh vàthân thiện, y giắt quạt bên hông, túm lại những sợi tóc đang tán loạntrước trán, tư thế đúng là tao nhã nhàn hạ, làm Trùng Trùng trong phútchốc cứ ngỡ đó là Tây Bối dịch dung nữa. ”Ngươi biết?” ”Biết chứ, môn phái của Tiên đạo phải không.” Thiếu niên xinh đẹp nở nụ cười ấm áp. Trùng Trùng ở bên này nhìn thấy sắc đẹp trước mặt thì thấy rất vui taivui mắt. Thiếu niên như vầng dương, ánh mắt nhuốm u buồn là thế nàychăng? Sau đó nàng lại xoay người nhìn nam nhân núi băng của mình. Đẹp trai, đúng là đẹp trai, nàng sắp chết vì yêu rồi. Dựa vào ngườimình yêu, nhìn ngắm thiếu niên xinh đẹp đi qua đi lại trước mặt, cuộcđời thật là hoàn mỹ quá rồi! ”Nhưng ngươi tên gì? Ta đã nói tên mình rồi, ngươi cũng phải nói chứ.” Trùng Trùng hỏi đến cùng. ”Ta tên Thuần.” Ô hô, cái tên này đúng là mang phong cách cổ, Trùng Trùng đánh giá thiếu niên Thuần xinh đẹp này rồi hỏi tiếp: “Đây là đâu?” ”Nhà ta.” Thuần trả lời ngắn gọn, cũng quan sát trên dưới Trùng Trùng,trong mắt ánh lên sự đánh giá sắc bén. Nhưng nó chỉ lóe lên rồi biến mất ngay, chớp mắt đã quay trở lại dáng vẻ thiếu niên chất phác đơn giản,“Các ngươi làm sao rơi từ trên trời xuống được, phía trên nhà ta có kếtgiới, trừ khi đi vào từ cổng chính, nếu không thì sẽ không vào được.” Trùng Trùng nhìn Hoa Tứ Hải, thấy hắn không nói một lời, hình như đangchú ý đến hoàn cảnh xung quanh thì nàng lập tức nói một cách nửa thậtnửa giả: “Bọn ta bất cẩn rơi xuống Biển Chết, sau đó bị dòng chảy đưađẩy rồi rơi xuống chỗ này. Ta còn thấy kỳ lạ đây này!” Thuầntrừng to đôi mắt, ngẩn ra hết mấy giây rồi mới nói, dáng vẻ rất bất ngờ, “Biển Chết là vùng đất chết chóc, người rơi xuống đó không một ai sốngsót quay trở lại được.” ”Chuyện gì cũng có ngoại lệ, ngươi nhìn bọn ta xem chẳng phải vẫn sống sót đó sao? Không tin thì chúng ta bắttay nhau xem, đảm bảo với ngươi là có hơi ấm nóng hổi.” Không biết vìsao mà Trùng Trùng vừa nói vừa đi đến bên Thuần, vừa mới đưa tay ra thìcổ áo sau bị siết chặt, nàng bị Hoa Tứ Hải nhấc về. Hắn khôngcho phép nàng đụng chạm với nam nhân khác, ngay cả khi thiếu niên nàychỉ là một đứa bé xinh đẹp trong mắt Trùng Trùng cũng vậy. Nhưng biểuhiện ghen tuông cùng với dục vọng chiếm hữu cực mạnh này lại làm TrùngTrùng thấy mừng thầm, điều này chứng tỏ hắn rất bận tâm đến nàng. Nhìn Trùng Trùng vẫn đang mặc áo bên trong, hai bàn chân trắng nõn nàlộ ra ngoài thì Hoa Tứ Hải nhíu mày, bèn cởi giày và áo ngoài ra mặc lên cho nàng. Lúc chạm vào chân Trùng Trùng, hắn cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng, kế đó mày hắn càng nhíu chặt hơn, chờ đến lúc nhìn thấy vếtthương trên bả vai nàng rồi thì hàng mày đã gần như vặn vẹo mất rồi. ”Vết thương này là thế nào?” Hắn hỏi. Dưới đáy Biển Chết u ám, máu trên người Trùng Trùng lại bị nước biểnngâm tới biến thành vệt hồng nên trong phút chốc hắn chưa nhận ra được. ”Không sao cả, vết thương nhẹ thôi.” Thấy nét mặt muốn giết người củaHoa Tứ Hải, Trùng Trùng vội vã cất lời: “Bị lão già đó bắt ấy, bây giờđã khỏi hoàn toàn rồi, đừng lo lắng.” Nàng tựa vào trong ngực hắn mà nởnụ cười dịu dàng, cố gắng bình ổn lại lửa giận của hắn. Hoa TứHải chỉ mong sao lập tức băm Dương Bá Lý ra trăm ngàn mảnh, sau đónghiền xương cốt ra thành tro mà thôi. Một Quỷ Vương nho nhỏ lại dám tổn hại đến nữ nhân của hắn, nhưng hắn lại biết rõ bây giờ không phải làlúc, bèn hết cách cúi đầu hôn lên tóc Trùng Trùng, cẩn thận ôm nàng vàolòng, cứ như nàng yếu đến mức đứng không vững vậy. Một conngười trước nay luôn lạnh nhạt như hắn đây làm tất cả mọi chuyện đềuxuất phát từ vô thức, Trùng Trùng thân là người hiện đại nên không cảmthấy gì đối với hành động thân mật ở mức độ này, ngược lại Thuần thì đỏmặt, bối rối đứng tại đó, quay người cũng không phải mà nhìn tiếp cũngkhông xong, chỉ có thể cúi đầu xuống, ngay cả tai cũng biến thành màuhồng. Thiếu niên đáng yêu quá đi mất! Trùng Trùng bậtcười, vội vã kéo đề tài về: “Bọn ta không phải người xấu, cũng khôngphải cái xác đã chết đi, Thuần ngươi đừng sợ.” Thuần gật đầu:“Ta biết, trên người các ngươi có sinh khí, chắc chắn là người sống sờsờ, ta chỉ không ngờ rằng có người có thể thoát chết từ trong Biển Chếtthôi. Biển Chết là tên dân gian hay gọi thôi, nguyên bản thì nó có tênlà giới Hỗn Độn, nghe nói vào lúc trời đất mới được chia ra, có một nơikhông bị chia, và mắt giới của mỗi giới đều bị dính tại đó, lại khôngthể nào phá bỏ được sức mạnh của trời đất, bất kể lần này của các ngươilà do tạo hóa hay là khả năng của mình đi nữa thì thoát được khỏi nó quả đúng là diệu kỳ.” ”Ngươi tuổi còn nhỏ mà biết nhiều thật.”Trùng Trùng khen một câu, “Lúc nãy làm ngươi giật mình sao? Xin lỗi nhé, nhưng nếu chỗ này là nhà của ngươi thì bọn ta cũng ngại không mời màđến, ngươi nói cho bọn ta biết lối ra ở đâu đi, bọn ta lập tức rờikhỏi.” Thuần lắc đầu nói rất chân thành: “Nếu đã đến rồi thì ở thêm vài ngày cũng không sao, dù sao nhà ta cũng rất to.” Thật ra Trùng Trùng cũng đang có ý này, chỉ vì ngại mở miệng thôi, bâygiờ Thuần nói vậy thì nàng lập tức cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Hoa TứHải, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của hắn. Hoa Tứ Hải hơi do dự. Hắn không muốn ở đây, mặc dù chỗ này rực rỡ gấm hoa, không khí bìnhyên, nhưng suy cho cùng vẫn là chỗ lạ lẫm, hành động cử chỉ của thiếuniên này tồn tại chút quái lạ, chắc chắn không phải là người phàm. Nhưng thấy gương mặt Trùng Trùng toát lên vẻ mệt mỏi, người tiều tụy đi không ít thì hắn đã biết gần đây nàng bôn ba, lao lực vất vả quá mứcrồi. Hơn nữa, vết thương của nàng khiến hắn lo âu, phải tìm một nơi nàođó kiểm tra lại mới được. ”Vậy thì xin làm phiền rồi.” Hắn đưa ra quyết định. Thuần cười, “Có gì đâu, ta còn muốn nghe xem dưới đáy Biển Chết thế nào mà? Chốc nữa nói ta nghe nhé. Lại đây nào, ở nhà ta thêm vài ngày đi,gần đây mười châu ba đảo không được thái bình, ở nhà ta là an toàn nhấtrồi. Băng Băng, Tuyết Tuyết ――” Nói rồi lập tức gọi người. ”Nhà ngươi cũng ở mười châu ba đảo sao?” Trùng Trùng cuối cùng cũng yên tâm, nàng cứ mãi lo sợ mình và Hoa Tứ Hải lại xuyên tới một chỗ khác rồichứ. Nhưng nếu đáy Biển Chết là nơi tập trung mắt giới của đủcác giới, vậy có phải nơi đó cũng cũng có đường để trở về hiện đạikhông? Nhưng nơi đó có rất nhiều mắt giới, nàng hoàn toàn không phânbiệt được đâu là đâu, hai người họ đến được chỗ này cũng bởi lựa chọnngẫu nhiên mà thôi, e rằng tìm được đường về nhà là chuyện không thể nào rồi. Thuần lại gọi hết hồi lâu mà cũng không thấy Băng Băngvới Tuyết Tuyết gì đó ra đây, khi nghe thấy Trùng Trùng hỏi thì trả lời: “Tất nhiên là ở mười châu ba đảo, không thì ngươi tưởng là ở đâu?” ”Vậy nhà ngươi rốt cuộc ở chỗ nào trên mười châu ba đảo?” ”Tổ châu, Bắc Sơn Vương cung.” Thuần trả lời một cách thản nhiên. Câu trả lời này làm Trùng Trùng giật thót. Lẽ nào chỗ này là Bắc Sơn Vương cung? Nàng cứ luôn muốn lẻn vào Bắc Sơn Vương cung tìm kiếm quyển sách ghi chép lại chuyện đại chiến lục đạo,trước đó còn sầu não nghĩ xem phải làm sao mới vào được, không ngờ rằngbây giờ lại đâm bậy đâm bạ từ đáy Biển Chết mà đến thẳng chỗ này, đượcnhư mong ước mà không tốn chút sức lực nào. Nhưng mà thiếu niên tên Thuần này nói chỗ này là nhà của y, còn tùy ý mời người khác ở lại, lẽ nào y thuộc Vương tộc ―― là con của Bắc Sơn Vương?! Đangsuy nghĩ thì trông thấy phía xa có hai thiếu nữ xinh đẹp thân mặc áotrắng, đầu búi vòng vàng kim chạy tới, sau khi thấy Thuần thì lập tứccúi chào rồi nói: “Vương, có chuyện gì muốn căn dặn chúng nô tỳ ạ?” Trùng Trùng càng thêm nhảy dựng, lẽ nào Bắc Sơn Vương nhường ngôi cho con trai rồi? ”Rốt cuộc ngươi là ai đây?” Trùng Trùng bật thốt ra. Thiếu niên xinh đẹp quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ hiền hòa lập tức trởnên cao quý ngang ngược, “Ta là Vương của Nhân đạo, Bắc Sơn Thuần.” Oh my god! Quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]