Ánh sáng tím xanh củaKhước Tà Song Kiếm tung hoành ngang dọc, Trùng Trùng phải mệt đến mức mồ hôi đầm đìa thì mới nhìn thấy cảnh vật trước mắt mờ đi, điều này chứngtỏ kết giới đang dần biến mất.
Nàng thu kiếm lại, còn chưa kịpgạt mồ hôi trên trán thì trước mặt đã có một bóng đen lao tới. Tốc độcủa bóng đen này vượt xa sức tưởng tượng của nàng, nàng còn chưa kịpphản ứng thì nó đã đâm sầm vào nàng rồi, còn phát ra thứ âm thanh ăngẳng vui vẻ nữa.
Nặng quá đi mất! Nhưng nó nóng hổi, xúc cảm cũng không tệ, còn có một thứ gì đó vừa nóng vừa ướt liếm qua liếm lạitrên mặt nàng nữa. Thôi, để mặc nó đi.
”A Đẩu, mi béo lên nhiều quá rồi đó!” Trùng Trùng tê cả hai cánh tay, đành phải thả thứ bé nhỏđang hưng phấn tới run lên trong ngực xuống.
Qua Đẩu là thầnthú, tốc độ sinh trưởng rất chậm, song mặc dù bây giờ nó vẫn chỉ là hình dáng của chú chó con, bốn chân béo ú, dáng vẻ khờ khạo, nhưng thật sựđã phát dục lên rất nhiều, chỉ bốn chân của nó cũng đã đủ làm một nồilẩu cầy rồi.
”Nha đầu thối vô lương tâm, đồ chủ nhân vô tráchnhiệm, chỉ biết có A Đẩu, lẽ nào sự sống chết của ta không là gì vớingươi hết hay sao?” Một giọng nói trách cứ vang lên.
TrùngTrùng vốn chẳng vui vẻ là bao trong mấy ngày nay, bây giờ nghe thấygiọng nói này thì đột nhiên thấy thoải mái cả người, liền cúi người vơlấy một thứ vàng vàng lông lá lên, vừa cọ lên mặt vừa nói: “Vạn Sự Triơi ta nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575329/quyen-2-chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.