Dịch: Bùm Bùm
”Tây Bối, ngươi nói cái gì, ta không hiểu.” Phượng Hoàng ngừng rơi nước mắt, nhưng mặt càng trắng hơn, da mặt như trở nên trong suốt một cáchkhông chân thật vậy.
Ánh mắt của Tây Bối vẫn rất dịu dàng,không một chút trách cứ, nhưng lại ẩn chứa vô vàn nỗi đau: “PhượngHoàng, ngươi phải ép ta nói ra mới được sao? Hôm ấy ngươi bị Khổng Tướcchuốc mê sau đó đi theo y đến trấn Thù Du, thật ra ngươi chỉ giả vờthôi. Khổng Tước yêu lực thế nào, cho dù y giỏi mê hoặc người khác thìlàm sao có thể chuốc mê ngươi được? Vì để có được lòng tin của KhổngTước mà ngươi không tiếc ra tay độc ác với ta. Hoặc có lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không chết, nhưng ta làm sao có thể phòng bị khi đối phương làngươi được, quả thật ta đã phải đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan đấy.Ngàn năm nay ta chở che cho ngươi, vậy mà ngươi lại không màng đến sựsống chết của ta. Phượng Hoàng à, ngươi có biết trái tim ta đau đớn thất vọng về ngươi đến thế nào không?
”Tây Bối ——” Phượng Hoànglạnh cả người, vốn muốn có chết cũng phải chết tại Tu La Vi Mang, nhưnglúc này nàng lại cảm thấy mình không còn mặt mũi tiếp tục ở lại gặp TâyBối nữa, muốn mau chóng bỏ chạy khỏi đây. Nàng không hề xót thương chomột ai, nhưng với Tây Bối, chung quy nàng vẫn thấy áy náy.
Đãnhiều năm như vậy rồi, những lúc nàng đau thương tịch mịch hoặc bịthương, đều có Tây Bối ở cạnh giúp nàng. Tình yêu của nàng dành choVương, Tây Bối thu cả vào mắt, từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575322/quyen-2-chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.