🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Bùm Bùm
  Vừa dứt lời thì một luồng sáng chói mắt bất chợt tỏa ra từ trung tâmcủa làn khí đen, nó xuyên thấu qua làn khí, chói đến mức chẳng ai mở nổi mắt. Sau đó, một chiếc vạc nhỏ từ từ trồi lên trên không trong sự lantỏa của luồng sáng trắng, chiếc vạc vuông có ba chân và chỉ to khoảngnửa thước, quai vạc ở hai bên đều có một đầu thú dữ tợn.
Chiếcvạc càng lên cao càng đẩy lùi tràng hạt của Nam Minh đại sư, cả bướmtrắng, kiếm quang và dòng sóng nước cũng bị ánh sáng trắng ép cho khôngngẩng đầu lên nổi, khi đã lên đến một độ cao nhất định thì nó bắt đầuxoay vòng, đầu thú bên này phun ra ánh sáng xanh biếc âm u, còn đầu bênkia thì phun ra ánh sáng màu đỏ thẫm, hai ánh đỏ xanh chiếu đan xen nhau như ngọn đèn cảnh báo chớp lóe trong mắt Trùng Trùng.
Ở xã hội hiện đại, nàng là một chuyên gia thiết kế đồ họa cho trang web nênnàng rất quen thuộc với màu sắc, một màu trắng mà nàng có thể phân biệtra được từng mức độ màu khác nhau, nhưng hai màu đỏ xanh rất đỗi bìnhthường này lại trở nên vô cùng lạ lẫm. Xanh lá vốn là một màu sắc trungtính đại diện cho hòa bình và sự sống, nhưng ánh xanh phun ra từ đầu thú lại lạnh lẽo, tàn ác và u ám cứ như được bắn ra từ sâu thẳm địa ngụcvậy. Còn ánh đỏ kia lại đỏ chót tựa máu, thậm chí khi nhìn kỹ thêm vàigiây, con người ta còn sẽ cảm nhận được sự ấm áp, đặc sệch và buồn nôncủa máu tươi nữa.
Nhưng quái lạ là chiếc vạc này lại không gâyra tổn hại gì, khi xoay vòng thì hơi nghiêng ngả, hơn nữa ánh xanh cóthể chiếu ra rất xa, còn ánh đỏ lại chỉ đạt mức gần một thước đã biếnmất, sự mất cân đối này thật kỳ dị.
”Cẩn thận, đây là vạc HỗnĐộn Lưỡng Nghi Phần Tâm! Bị ánh sáng của nó rọi phải thì sẽ bị cướp mấtlinh hồn hoặc rơi vào trạng thái thể xác hóa đá! Mau tránh đi!” Mộtgiọng nói bất ngờ vang lên từ bên trong chiếc vạc.
”ThươngKhung!” Bạch Trầm Hương quát lên rồi lập tức bật nhảy ra sau, ống tay áo trái cuộn lên, tay phải cầm kiếm chỉ về phía làn khí đen, nói với giọng điệu rất ngạc nhiên và giận dữ: “Hoa Tứ Hải, ngươi đã làm gì sư đệ tarồi?”
”Ngươi đang nói về Thương Khung sao? Chẳng qua là hắn bịchiếc vạc bảo bối của ta hút mất hồn thôi. Ha, còn cả Đào Hoa nữa này!”Giọng nói của Hoa Tứ Hải vang lên bên trong làn khí đen, “Bây giờ taphải hút cả Đao Lãng và Mặc Vũ, để bốn đại sư thúc hộ pháp của pháiThiên Môn trở thành linh hồn hộ vạc cho ta! Tiếp chiêu đi!”
Hắn quát to, chiếc vạc bỗng chốc xoay càng nhanh hơn, ánh xanh biếc tựa như màn mưa kiếm mang theo âm thanh xé gió sắc nhọn từ trên trời bắn tóexuống dưới, tấn công tất cả những người có mặt trong trận chiến.
  Một tiếng kêu thét vang lên, một đệ tử đứng gần chiếc vạc nhất bị ánhxanh quét trúng thì tức khắc hóa thành một bức tượng đá, kiếm vẫn chỉ về trước chứng tỏ y vẫn chưa kịp chống đỡ. Kế đó những người đứng xungquanh cũng bị tấn công, trong tiếng kêu thét thảm thiết, không một ai là không bị hóa đá, có vài người do đứng không vững mà ngã ra đất, cơ thểbị tan nát ra, trong đó còn có đầu của một đệ tử đồng môn lăn đến bênchân Trùng Trùng nữa, nét mặt của người đó vặn vẹo, làm Trùng Trùng sợđến mức suýt ngã lăn ra.
Ngay tức khắc, khắp nơi bị bao trùmtrong ánh xanh biếc thảm thiết này. Gió lạnh ùa tới từng cơn làm nét mặt mỗi người đều thay đổi bất thường, không một ai là không bị liên lụy,bao gồm cả đệ tử Ma đạo, chứng tỏ vì để tiêu diệt người của phái ThiênMôn, Hoa Tứ Hải không tiếc vứt bỏ mạng sống của thủ hạ.
May màThương Khung trong vạc đã sớm cảnh báo nên tuy những người ở gần vạc bịthương vong nghiêm trọng, nhưng người cách xa bởi có đủ thời gian chuẩnbị nên đã may mắn thoát nạn.
Nhưng tốc độ xoay vòng của chiếcvạc quá nhanh làm ai cũng vội không kịp thở, tuy đầu thú phun ánh sángđỏ kia không uy hiếp được gì, nhưng ánh sáng xanh thì cứ tấn công liêntục, nó bao quát cả khoảng trời không chừa một ai, ngay cả hoa cỏ cây lá bị rọi trúng cũng lập tức khô héo đi. Mà đi kèm với việc cơn mưa ánhsáng xanh càng ngày dồn dập thì số người bởi do pháp lực không cao mà bị nó xuyên qua lớp bảo vệ của pháp bảo và vũ khí dẫn đến việc bị hóathành tượng đá cũng ngày càng gia tăng.
Lòng Bạch Trầm Hươngnóng như lửa đốt, biết nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn phái ThiênMôn sẽ phải đối mặt với kết cục diệt môn nên đã bỏ mặc sự an toàn củamình mà dũng mãnh quyết liệt lao người đến gần làn khí đen, ánh đỏ trênkiếm tỏa sáng rực bắn thẳng vào trong bóng người thoắt ẩn thoắt hiện bên trong làn khí đen.
Nhưng khi kiếm vừa chạm tới thì làn khí đen bỗng rụt lại, hóa giải tình thế ôm nhau chết chung này, đồng thời ánhsáng xanh quay về, ý đồ muốn rọi lên người ông ta.
”Bạch sưhuynh!” Lan Trúc kêu thét lên, vội vã vung quạt lên, tạo ra vô số cánhbướm trắng tập trung quanh người Bạch Trầm Hương, giúp ông ta ngăn chặnánh sáng xanh đang phủ đầy trời kia.
Nam Minh đại sư ở bên cạnh thấy Lan Trúc vì bảo vệ Bạch Trầm Hương mà chẳng màng đến thân phận vàđịa vị thì lập tức thu tràng hạt về rồi tạo Phật quang bao trùm trênđỉnh đầu nàng, còn bản thân mình thì dùng chân khí gắng gượng đối khángvới ánh sáng xanh.
Sự thay đổi chớp nhoáng này khiến sức tấncông Hoa Tứ Hải yếu đi, Lan Trúc và Nam Minh đại sư bất đắc dĩ phảichuyển qua thế thủ, chỉ có Bạch Trầm Hương và Ha đại thúc được bao bọctrong kết giới nước là không màng sống chết tiếp tục tấn công. Tronggiây lát, làn khí đen vốn bị nén tới chỉ còn một chút ít lại từ từ khôiphục lại hình dáng ban đầu, Hoa Tứ Hải ở bên trong thì cất tiếng cười:“Bạch Trầm Hương, ngươi hại ta thất bại thậm tệ trong việc dựng thápThông Thiên, lúc ấy ngươi có từng nghĩ đến việc hôm nay sẽ phải trả giáhay không?”
Thì ra! Thì ra là bởi vì chuyện đó mà hắn chọn tấncông phái Thiên Môn đầu tiên, thì ra một con người kiêu ngạo như hắn đây không cho phép mình thất bại một lần nào! Trùng Trùng nghĩ trong đauđớn, như vậy có nghĩa là, nàng phá hỏng chuyện của hắn rất nhiều lầnrồi, hắn sẽ làm gì nàng đây, cũng sẽ giết chết nàng hay sao? Không, nàng không tin, hắn đã từng dịu dàng đến thế, vậy thì sao có thể ra tay vớinàng được chứ. Nhưng hiện giờ nếu nàng không phòng thủ thì cũng sẽ chếtdưới ánh sáng xanh đó, mà hắn thì có bậm tâm chút nào đến nàng đâu.
  Con người như Thần Chết ở kia là nam nhân mà nàng yêu say đắm đó sao?Nhưng nếu không phải là hắn, vậy thì giọng nói đó, pháp lực ngang ngượcđó, ánh sáng màu bạc và làn khí màu đen đó lại có ai có thể làm ra đượcđây?
Đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng Bạch TrầmHương quát lên, ông ta và Ha đại thúc một ở bên trái một ở bên phải, cảhai như hiểu nhau mà cùng lúc tung ra chiêu tấn công mãnh liệt nhất.
  Ngay trong nháy mắt, toàn thân của hai người đều được ánh sáng bao bọcđến chẳng thấy dáng người đâu nữa, mặt đất cuộn lên cơn gió nóng rựcthổi bay toàn bộ hơi lạnh. Trước đây Trùng Trùng có nghe Ha đại thúc nói rằng đó là phép cưỡng chế nâng cao chân khí. Trong tình huống này, haingười đã ở vào thế được ăn cả ngã về không, cũng đã bước vào mức sa cơlỡ vận, nếu cú tấn công này thất bại thì sẽ bị đối phương quấn lấy, cuối cùng dẫn đến kết cục dầu cạn đèn tắt mà chết.
”Đệ tử bát kiếm, dàn binh Mục Dã!” giọng nói của Bạch Trầm Hương vang lên từ trong luồng sáng.
Cả tám người đều ngây ra.  Sau khi diệt sạch sự trợ giúp từ Quỷ đạo, họ chưa hề giải tán, vì thếnên khá là nhẹ nhàng trong việc chống đỡ với ánh sáng xanh, nhưng họcũng kinh hãi bởi uy lực của chiếc vạc rồi nên trong phút chốc khôngbiết nên ra tay thế nào, một câu nói này của Bạch Trầm Hương vừa khéonhư thức tỉnh người còn mộng mị vậy, tám người lập tức cùng nhau hànhđộng.
Họ chỉ học qua kiếm trận này một lần, chưa từng phối hợpqua trong thực chiến, cả luyện tập cũng thiếu sót, nhưng may mà dù hoảng loạn song đầu óc vẫn tỉnh táo nên đã dàn trận một cách vụng về theotừng bước trong tâm pháp, đợi khi làm xong tất cả, cả bọn máy móc ngẩngđầu lên nhìn thì bỗng phát hiện vùng trời bên trên kiếm trận xuất hiệnmột thanh kiếm khổng lồ, trên kiếm chảy chín sắc màu, ánh sáng chọcthẳng vào màn đêm tối đen, át cả ánh sáng trăng sao, làm dấy lên từngcơn gió từng phát sấm, hiện giờ thanh kiếm ấy đang dữ tợn nhắm thẳng vào làn khí đen nọ, trông thật đáng sợ!
Không chỉ tám người họ mà tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên đến đờ người.
  Thảo nào điềm báo rằng: Bát kiếm tề đủ sẽ gột sạch Ma vực! Vốn tám đệtử trẻ tuổi này tu vi còn nông, nhưng lại được trời ban cho khả năng khi thần kiếm tề tụ lại nhau thì sẽ sản sinh ra một sức mạnh cực lớn có thể làm rung chuyển đất trời. Các đệ tử phái Thiên Môn thấy thế thì tấtnhiên là rất phấn khởi, còn người của Ma đạo thì lại hoảng sợ.
”Vương, rút lui thôi!” Tôn Nhị Gia cũng không kiềm được phải lớn giọng gọi.
Hoa Tứ Hải không trả lời, Đao Lãng lại quát lên: “Nam sư đệ, tấn công vạc!”
  Lúc này hắn đang giằng co với tổ hợp ba người của Ma đạo nên không thểthoát thân được, thấy đệ tử bát kiếm phối hợp dàn binh Mục Dã lần đầu đã thành công thì mừng rỡ ra mặt, nhưng kế đó lại thấy bọn nhỏ mang vẻ mặt mù mịt không hiểu gì, sức mạnh cứ xung đột va chạm nhau thì biết là họphối hợp chưa thuần thục nên không biết phải làm sao mới phát huy đượcsức công mạnh nhất của kiếm trận, do đó hắn bèn lớn tiếng kêu Mặc Vũ.
  Mặc Vũ nghe thấy tiếng chỉ huy của sư huynh thì hô lên gọi chiếc bútsắt đang lượn vòng trên không về, ánh sáng đen tuyền của bút khi lướt về lại quét mạnh hai Ma đồ, sau đó mới lao thẳng vào chiếc vạc theo sự dẫn dắt từ chân khí và cơ thể đã bồng bềnh trên cao của Mặc Vũ.
Trùng Trùng cảm nhận được tay mình phải vung cả ra sau do sức mạnh từkiếm trận mang lại thì biết thanh kiếm khổng lồ đã sẵn sàng, sắp phảitấn công về phương hướng của Hoa Tứ Hải.
Phải chính tay giết chết hắn sao? Trái tim của Trùng Trùng trong phút chốc hóa thành băng đá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.