”Tiểu Bát, đệ trông giữ bên ngoài.”
Ở phía sau núi Bình Ninh, Trùng Trùng đứng trước một hang động được giấu kín căn dặn bát sư đệ.
”Không cho đệ xem sao?” Tiểu Bát nuốt ngụm nước bọt, từ bé đến lớn cậuchưa từng làm chuyện trái ý sư phụ, hôm nay là lần đầu tiên mà lại không hề cảm thấy có tội lỗi, ngược lại còn thấy tò mò và phấn khích nữa.
”Ngốc, đệ với sư tỷ chung một phe, chẳng lẽ sư tỷ bạc đãi đệ sao?”Trùng Trùng sảng khoái vỗ lên vai Tiểu Bát, “Nhưng đệ cũng biết mà, thứnày chỉ xem được ở nơi bằng phẳng, vả lại còn nó còn chiếu sáng nữa. Chỗ này tốt xấu gì cũng là địa bàn của Lễ Phật tự người ta, chúng ta vẫnnên cẩn thận một chút thì hơn. Tỷ xem thấy gì sẽ nói hết cho đệ nghe,giữa tỷ đệ chúng ta không có bí mật nhé.”
Tiểu Bát thấy sư tỷnói một cách chân thành như vậy thì rất cảm động, bèn vỗ ngực nói:“Được, để đệ canh chừng. Nhưng sư tỷ à, cái đó cần có pháp chú của sưphụ mới mở được, tỷ làm sao đây?”
Vừa dứt lời thì lại trôngthấy trên mặt của sư tỷ lộ ra một nụ cười gian ác —— không, là nụ cười“mọi thứ đều nằm trong tay ta” quen thuộc, cậu biết chắc chắn sư tỷ sẽcó cách, lại thầm bội phục, nghĩ nếu thất sư tỷ đến phái Thiên Môn sớmmột chút thì tốt rồi, như vậy thì những ngày tháng của cậu chắc chắn sẽvui vẻ hơn rất nhiều rồi.
”Người tài ắt có kế hay, Tiểu Bát đệ phải lanh trí một chút đó.”
”Yên tâm đi sư tỷ, đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575311/quyen-2-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.