🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Bùm Bùm
  ”Bạch đạo huynh, đứa bé này không giống người thường, huynh nên dốclòng bồi dưỡng.” Khi võ trường chỉ còn lại hai người, Nam Minh đại sưnhìn theo bóng dáng đã đi xa của Trùng Trùng, sau đó nói với Bạch TrầmHương một cách nghiêm túc.
Bình thường ông ấy đứng đắn thậntrọng, tuy ôn hòa từ bi nhưng rất ít khi khen ngợi người khác, nên saukhi nghe thì Bạch Trầm Hương ngẩn ra rồi lập tức nói một cách thoải mái: “Chắc chắn là Nam Minh sư huynh đã nhìn thấy thần khí vàng kim của nórồi, đây là thần khí có trong cơ thể của nó, tiếc rằng nó còn lâu mới có thể sử dụng thuần thục được.” Tuy nói là vậy nhưng khi nghe thấy mộtnhân vật thuộc hàng tông sư như Nam Minh đại sư khen đệ tử của mình, ông ta vẫn ngấm ngầm thấy vui sướng.
Lúc ấy bầu trời đầy rẫy sắcmàu, ánh kim lúc ẩn lúc hiện, khi bản thân nhảy lên trên chiếc cầu vồngmới nhận ra là do thần khí lớn mạnh vô song của Trùng Trùng đã hút chặtlấy tất cả chân khí, nhưng Nam Minh đại sư ở dưới đất thì đã sớm thấy rõ ràng, có thể thấy đây quả là sự thâm sâu của pháp lực, hư danh cao thủđệ nhất Tiên đạo này nên nhường lại cho người tài mới phải.
Lại quay lại nhìn bóng dáng của liệt đồ đó thì thấy nàng vừa đi vừa hi hiha ha lôi lôi kéo kéo đảo chủ Lan Trúc, lại nhớ tới việc nàng muốn LanTrúc dạy nàng thuật Trú Nhan gì đó và Lưu Tinh Thiểm Mã thì ông ta lạithấy phiền não, liệt đồ này quả thật không thể nào làm quanh vinh pháiThiên Môn được.
Cho đến hiện nay vẫn không rõ được lai lịch của nàng và cả thần khí vàng kim trong người nàng, nhưng ông ta không cònnghi ngờ nàng nữa, cũng không biết vì sao, chỉ cứ tin nàng một cách kỳdiệu thôi.
”Không không.” Nam Minh đại sư lắc đầu, “Tất nhiênlà thần khí vàng kim trong người của Mã Nghị sư điệt là chính khí ngờingời, sâu xa khó lường rồi, nhưng ý của lão nạp không phải như vậy.”
  ”Ồ? Vậy xin được thỉnh giáo.” Bạch Trầm Hương ngạc nhiên, nhưng ông tabiết Nam Minh đại sư có tu vi thâm hậu, có một đôi mắt tinh tường, trước nay chưa từng nhìn nhầm một cái gì.
Nam Minh đại sư không trảlời ngay mà nhắm mắt suy nghĩ, như muốn xác định điều gì đó, một hồi lâu sau mới trịnh trọng gật đầu và nói: “Lão nạp không hề nhìn nhầm, trênngười đứa bé này có hơi thở Nam Đẩu.”
”Hơi thở Nam Đẩu?” Bạch Trầm Hương giật mình.
  Bắc Đẩu chủ chết, Nam Đẩu chủ sống, người mang hơi thở Bắc Đẩu chủ yếuthích tàn sát giết chóc, có thể hủy hoại trời đất, mà người mang hơi thở Nam Đẩu luôn chú trùng sinh tồn, có thể lay chuyển Càn Khôn. Nghe nóihơi thở Nam Bắc Đẩu không thể có được từ việc tu luyện, mà là do trờiban.
Không phải chứ? Lẽ nào liệt đồ này của ông ta không phảingười bình thường? Là người được định sẵn sẽ cứu vớt mười châu ba đảosao?
Nam Minh đại sư gật đầu rồi nói tiếp: “Ma Vương Hoa Tứ Hải của Ma đạo là người mang hơi thở Bắc Đẩu, e rằng sẽ là kẻ địch truyềnkiếp, sống chết tương khắc của lệnh đồ rồi. Ha ha, xem ra chưa chắc làmười châu ba đảo không có cơ hội sống sót, phái Thiên Môn thật đúng làgánh nặng đường xa.” Trong giọng điệu tràn đầy sự vui vẻ.
Tintức này đến quá đột ngột, tuy Bạch Trầm Hương có hơi mừng rỡ, nhưng lòng lại rối loạn, chỉ đành bày tỏ sự tán thành một cách máy móc.
Đồ đệ này của ông ta rơi từ trên trời xuống, vô cùng ngang bướng, khôngnghe dạy dỗ, trước nay ông ta chưa từng xem nàng là người có thể tạo rathành tựu gì, ngay cả khi nàng mang trong người luồng thần khí vàng kimcũng vậy. Ông ta chỉ nghĩ, nếu liệt đồ này đã là một trong đệ tử bátkiếm, vậy thì chỉ cần nàng cố gắng góp cho đủ số lượng là được, nào ngờđâu nàng lại mang trong mình hơi thở Nam Đẩu.
Tuy không muốnnói thẳng nhưng quả thật Tiên đạo họ có chút sợ tên ma đầu Hoa Tứ Hảiđó, không phải vì hắn Ma công tuyệt đỉnh, trong mười châu ba đảo khôngmột ai sánh bằng, mà là vì Nam Minh đại sư đã sớm nhận ra hắn mang trong mình hơi thở Bắc Đẩu, là người đã định sẵn sẽ hủy diệt tất cả.
  Chỉ có các đại chưởng môn của Tiên đạo biết tin này, mà tin này đã gâynên áp lực tâm lý không thể hình dung được bằng lời cho họ. Vừa nghĩ tới bất luận là ai trong Tiên đạo có cố gắng ra sao thì kẻ nắm giữ sức mạnh hủy diệt tất cả đó vẫn là người quyết định cuối cùng thì trong lòng ông ta lại dâng lên cảm giác thất bại.
Bây giờ phát hiện ngườimang hơi thở Nam Đẩu lại là người trong Tiên đạo, ông ta nên vui mừngmới phải. Nhưng ông ta lại cực kỳ bất an, bởi vì ông ta không thể nàotưởng tượng nổi số phận của mười châu ba đảo lại nằm trong tay của liệtđồ nhà mình.
Chính là nha đầu được ngày nào hay ngày ấy, cái gì cũng không biết ấy sao?!
  ”Không phải là nghi ngờ đôi mắt tinh tường của Nam Minh sư huynh, nhưng đứa liệt —— tiểu đồ này ——” Trước mắt Bạch Trầm Hương như xuất hiệngương mặt cười nghịch ngợm của Trùng Trùng, sau đó ông ta lập tức thấyrất nhức đầu, không còn cách nào để thuyết phục mình rằng nàng là sứcmạnh mang tính quyết định tất cả nữa.
”Ý trời đã định, khôngthể suy xét theo lẽ thường được.” Nam Minh đại sư than khẽ: “Lão nạp chỉ mong ngày thiên hạ đại loạn sẽ không đến, Nam Đẩu và Bắc Đẩu khắc nhausẽ không xảy ra. Nhưng, lúc này đã cận kề mưa gió, không thể không chuẩn bị từ sớm. Mã Nghị sư điệt pháp lực không cao, nhưng bù lại người mangkỳ tích, Bạch đạo huynh vẫn nên dốc lòng tôi luyện đi thôi. Nói khôngchừng, việc sống chết cuối cùng sẽ nằm trong tay Mã Nghị sư điệt chăng.”
  Trái tim Bạch Trầm Hương bất an đập loạn một nhịp, nhưng chỉ cần nghĩđến dù cho Nam Minh đại sư có nhận nhầm hay không thì ép liệt đồ đóluyện công vẫn không phải quyết định sai lầm gì, bèn gật đầu. Vừa muốnhỏi tiếp thì thấy bát đệ tử Thượng Hoàng Ất chạy như bay sang đây, khivừa trông thấy ông ta thì hoảng hốt dừng chân lại, nhưng bởi quá vội nên suýt chút vấp ngã.”
”Hoàng Ất, con đã đi đâu vậy?” Bạch Trầm Hương hỏi.
  ”Con… Đệ tử —— À, con, đi báo tin ạ. Thất sư tỷ đánh nhau với người ta—— Ý con là —— Ủa, mọi người đâu rồi?” Cậu lắp ba lắp bắp, sau đó gãiđầu một cách mờ mịt.
Đợi cậu báo tin? E rằng người ở đây chết sạch cả rồi.
  Tuy Bạch Trầm Hương nghi ngờ ánh mắt chớp lóe của bát đệ tử, nhưng thấy trước nay cậu luôn trung thật, cho dù có hay chung đụng với liệt đồ kia nhưng bản chất sẽ không thay đổi, sẽ không bị dạy hư nên cũng an lòng,bèn căn dặn một cách ôn hòa: “Các sư huynh của con đều ở phòng chokhách, con cũng đi đi, đừng chạy lung tung.”
Lòng Tiểu Bát cấtgiấu bí mật, sợ sư phụ nhận ra, lồng ngực nơi giấu đồ cứ nóng như lửađốt. Cậu chột dạ, sợ sư phụ gặng hỏi, lúc này nghe thấy được rời khỏithì vội vã gật đầu, sau khi chạy đi được mấy bước thì mới nhớ phải hànhlễ, bèn quay về cúi rập người rồi mới chạy về hướng phòng cho khách,động tác nhanh như bị lửa đốt sau mông vậy.
”Để Nam Minh sư huynh chê cười rồi, đứa bé này không chín chắn một chút nào.” Bạch Trầm Hương hơi ngượng ngập.
  Nam Minh đại sư cười nói: “Hoàng Ất và Mã Nghị sư điệt đều là ngườithẳng thắn chất phác trời sinh, đây là phúc của Bạch đạo huynh mà.”
  Thẳng thắn chất phác? Không chọc ông ta tức chết đã là trời cao thươngtình rồi. Bạch Trầm Hương tự biết chuyện của mình, bèn vừa lắc đầu vừathở dài, mà trong quãng thời gian ông ta thở dài, Tiểu Bát đã chạy vềtới phòng cho khách rồi.
”Ok chưa?” Trùng Trùng đang vuốt vemột quyển sách mỏng và cảm thán đảo chủ Trụ Tử thật có lòng khi trựctiếp cho nàng luôn bí kíp thuật Trú Nhan, thấy Tiểu Bát vào thì vội vàng nhét sách vào trong ngực rồi đi lên đón.
Đám người Thương ĐếẤt ở bên ngoài phòng loáng thoáng nghe được từ này thì đều ngớ ngườikhông rõ, nghĩ có lẽ đây là ám hiệu giữa thất sư muội và bát sư đệchăng. Thất thất sư muội không khách sáo đóng cửa lại, nhốt họ ở ngoàicửa, chỉ cho Tiểu Bát vào thì ba người đưa mắt nhìn nhau.
Lúcnày ba người họ đang ngồi vậy lại trên chiếc bàn đá trong sân của dãyphòng cho khách, vị trí vừa khéo đối diện với cửa phòng thất sư muội.Bởi vì lần nào đến Lễ Phật tự cũng đều qua đêm tại nơi đây nên mỗi người đều có phòng của riêng mình, không cần các đồng môn Lễ Phật tự sắp xếpthêm lần nữa. Vốn ngũ sư muội và thất sư muội nên ở cùng một phòng,nhưng lúc này ngũ sư muội đi gặp mẫu thân rồi, bọn họ lại không tiện vào phòng của sư muội nên chỉ đành ngồi trong sân giả vờ như đang ngắmcảnh.
”Dù sao sư phụ chỉ nói không cho thất sư muội ra ngoài,chúng ta trông giữ ngoài này là được rồi.” Thương Đế Ất đỡ trán, thấpgiọng nói.
”Đại sư huynh nói phải.” Yến Tiểu Ất nhìn cánh cửađóng chặt, nghĩ Tiểu Bát và thất sư muội ở cạnh nhau chẳng qua chỉ vìđều có bản tính thiếu niên mà thôi, bọn họ không cần phải căng thẳng vìđiều đó. Hơn nữa Lễ Phật tự không rực rỡ sắc màu như đảo Thương Hải,cũng chẳng có chỗ nào thú vị, chắc rằng hai người sẽ không nghịch ngợmđược trò trống gì.
Lại qua hồi lâu, Ôn Đạo Ất chợt đứng dậy,bất đắc dĩ cười khổ: “Hai vị sư huynh, cửa sổ của phòng cho khách ——hình như xây trên bức tường ở một hướng khác thì phải?”
Hai người còn lại ngây ra, sau đó ba người cùng nhau lao qua, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng trống trơn, Tiểu Thất và Tiểu Bát đã mất tăm bóng dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.