”Lạc nhau! Nghĩa là gì?” Trùng Trùng khó lòng tin nổi.
”Thì là ―― chữ sao nghĩa vậy ấy.” Ôn Đạo Ất gãi đầu, nói một cách khókhăn: “Huynh nghĩ chúng có khả năng nhớ đường tốt hơn huynh, bây giờ cólẽ đã về đến núi Vân Mộng rồi, chắc là ―― vậy chăng?”
TrùngTrùng nhìn lục sư huynh hiền hậu trước mặt với một cảm giác thất bạichưa từng mãnh liệt như bây giờ, đầu óc nàng trắng xóa trong phút chốc,ánh mắt đờ đẫn, miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, “Sao lại lạc mất đượcchứ?”
Họ không tìm thấy dấu chân của Hoa Tứ Hải, tám chín phần là sẽ bị nhốt trong này rồi.
Nếu có A Đẩu ở đây thì nàng đã có thể cho nó ngửi mảnh vải vụn từ tayáo Hoa Tứ Hải để nó tìm dấu chân cứu mạng ấy giúp nàng rồi.
Tuy trong đầm nước dày đặc hơi nước, sẽ gây ảnh hưởng tới khứu giác của AĐẩu, nhưng tốt xấu gì họ cũng có nhiều cơ hội để ra ngoài hơn.
Bây giờ cả A Đẩu cũng lạc mất thì bảo nàng phải làm sao cho đành đây?
”Lúc đến ven đầm, bọn huynh có nghỉ chân một chút, A Đẩu chạy nhảy rấtvui vẻ, sau đó ―― chẳng thấy đâu nữa.” Ôn Đạo Ất cảm thấy mình rất cầnphải giải thích cho Trùng Trùng hiểu, bèn nói từ từ, “Huynh sợ nó đi lạc nên đã đi tìm, lúc ấy chú gà con ấy đang ngủ, huynh nghĩ dù sao thì đicũng không xa nên đã không gọi nó dậy, kết quả ―― huynh đi lạc mất.”
Huynh ấy đi lạc mất?! Trùng Trùng trợn trừng mắt nhìn Ôn Đạo Ất.
A Đẩu là chó con nên rất dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575291/quyen-2-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.