Dịch: Bùm Bùm
“Ta khử độc giúp Trùng đại tiểu thư trước đây.” Trong sự yên lặng củatất cả mọi người, Mao Lư cười hì hì nói, “Nhưng không biết giống yêu độc ở đâu?”
Cánh tay bế Trùng Trùng của Hoa Tứ Hải siết chặt lại.
Ở đâu? Nơi nhạy cảm, dưới eo trái, trên mông trái, làm sao có thể tùy ý cho người ―― không ―― cho lừa nhìn chứ?
Mặc dù có bệnh thì không kiêng thầy thuốc, nhưng hắn cứ không muốn choai nhìn cơ thể của nàng, mặc kệ đối phương có là một con lừa tự xưng làthần y và trông còn là lừa đực nữa.
“Nói với bổn Vương phải làm thế nào, để ta khử độc giúp nàng.” Hắn ngồi lên một tảng đá to, bếTrùng Trùng tựa lên đầu gối của mình.
Mao Lư lại cười để lộ rahai răng cửa to tướng, “Tiểu thú không hề có chút suy nghĩ bất kính nàovới pháp lực của Ma Vương điện hạ, nhưng ngài đang bị thương, giống yêuđộc lại không phải loại độc thông thường, để khử được độc cần có tâmpháp và thủ pháp đặc biệt của Yêu đạo bọn ta, vậy nên e rằng ngài khôngnắm bắt được rồi, và cho dù có nắm bắt được thì cũng phải cần một khoảng thời gian, mà thời gian kéo dài rồi sẽ bất lợi cho thương thế của Trùng tiểu thư. Cho nên cứ để tiểu thú làm giúp ngài đi thôi.”
HoaTứ Hải do dự trong chốc lát, dẫu cho có vô vàn cái không muốn, nhưng hắn cũng biết những gì Mao Lư nói là đúng nên khẽ nghiêng thân người TrùngTrùng, để lưng nàng hướng ra ngoài.
Nhìn thấy động tác của HoaTứ Hải, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575276/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.