Dịch: Bùm Bùm
Tây Bối tỉnh lại trong cơn đau đớn tột cùng, khắp người nóng như lửađốt, cả đầu như bị bổ ra, tay chân hình như cũng không còn là của mìnhnữa.
Hắn không mở mắt ra mà là hồi tưởng lại, hình như từ béđến lớn, trừ lần hắn và Tiểu Hoa ngã xuống vách núi ra thì chưa bao giờđau như vậy.
Lần đó, hắn và Tiểu Hoa đã nói trước là sẽ khôngdùng Ma lực, chỉ lên núi tỉ thí bằng võ lực. Nhưng thật đáng ghét! Hắnvẫn thua, nhưng hắn đánh lén một phát làm cả hai rơi xuống vách núi.
Hắn chưa một lần thắng khi đánh nhau, đánh cược với Tiểu Hoa, đến naycòn nợ Tiểu Hoa cả ngàn cái mạng. Ngay cả lần đó cũng vậy, hắn ngã gãyhết xương cốt cả người cũng phải nhờ Tiểu Hoa ngã gãy xương cốt nửangười cõng về.
Mà cách đây không lâu là lần thứ hai hắn bị thương nặng trong đời.
Lại nghiêm túc hồi tưởng lại chi tiết, sau đó hắn nhíu mày, nỗi đautrong tim còn vượt quá cơn đau thể xác, nhưng hắn vẫn từ từ mở mắt ra.Có nóc nhà, chứng tỏ hắn đang ở trong nhà, mặc dù mặt giường dưới ngườikhông mềm hơn mặt đất là bao, nhưng ít nhiều gì cũng không bốc mùi mốc.
Sau khi đoán chắc đây không phải nhà của ăn mày, Tây Bối mới có dũngkhí nhìn xung quanh, quả nhiên là một căn nhà gỗ, sơ sài nhưng không cũkỹ, nhỏ bé nhưng ngăn nắp.
Cảm tạ trời đất, là một nơi rất sạch sẽ, bình thường hắn không chịu nổi nhất chính là dơ bẩn.
Rên lên một tiếng tỏ vẻ vẫn còn sống, quả nhiên sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575266/quyen-2-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.