Dịch: Bùm Bùm
Tây Bối Liễu Ty gửi tặng cho Long lão đại một nụ cười vô cùng thiện ý,vô cùng quyến rũ, khiến chẳng ai nỡ khước từ, sau đó quay người đi theoHoa Tứ Hải, trong khoảnh khắc vô tình, một cánh hoa đã lặng lẽ phiêubồng và đáp xuống lùm cỏ màu đỏ trên đỉnh tảng đá.
“Chuyện này không phải là nguy hiểm quá rồi sao?” Hắn ghé lại gần Hoa Tứ Hải nhỏ giọng hỏi.
Tuy có chút lưỡng lự, nhưng hắn vẫn quay người gửi thêm một “nụ cườithiện ý” cho Long lão đại, đồng thời nhìn xem người phe mình có đang đitheo Hoa Tứ Hải hay không.
Hoa Tứ Hải khẽ lắc đầu không đáp. Thật ra hắn cũng thấy hành động này không ổn, nhưng lại không còn cách nào khác.
Nếu hắn không rời khỏi thì người của Yêu đạo cũng sẽ không đi, thờigian mà kéo dài thì cho dù đệ tử thấp kém phái Thiên Môn đó chịu được,Long lão đại cũng sẽ nghi ngờ, bây giờ chỉ còn như vậy mới có thể trảlại sự vắng vẻ cho thị trấn bỏ hoang này, và nha đầu đó mới có thể thoát thân.
Hắn biết lúc Tây Bối đuổi theo lại đây có bỏ lại “KhôVinh Cẩm” (gấm tươi – héo),trước đây hắn từng cười nhạo Tây Bối cứthích chơi loại trò vô ích này, bây giờ mới phát hiện đây là món phápthuật có ích biết bao.
Cánh hoa được gọi là Khô Vinh Cẩm đónhuốm hơi thở và pháp lực của Tây Bối, khi một người hay vật nào đó bịnó bám vào gặp nguy hiểm, thì vết sẹo đỏ trên tay hắn sẽ đổi thành màucủa cỏ khô héo, ngược lại màu của nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575253/quyen-2-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.